Đường Mạn lau nước mắt, hơi gượng cười, nhưng lại rất kiên định, “Đúng vậy, tôi đã quyết.”
Bác sĩ dùng giọng điệu của một người từng trải khuyên nhủ Đường Mạn: “Giữ lại, đối với cô hay đối với đứa bé đều là một gánh nặng rất lớn, rồi khi nó trưởng thành, vô số phiền não và đau khổ cũng sẽ đi đôi với nó, nó phải nổ lực cố gắng gấp nhiều lần so với những đứa trẻ bình thường khác, cô thực sự nhẫn tâm sao?”
Nước mắt Đường Mạn rớt như mưa, “Đúng vậy, tôi là một kẻ tàn nhẫn, nhưng tôi cũng đã chuẩn bị xong tư tưởng, xin bác sĩ đừng nói cho người nhà của tôi biết, cám ơn bác sĩ.”
Bác sĩ không có cách nào khuyên giải được, bà đành phải nói: “Cô thật sự quá khờ!”
Bác sĩ đi khỏi, Đường Mạn vẫn khóc thảm thiết, “Tất cả là vì anh, Trương Khải Hiên.”
Nhưng vị bác sĩ phụ trách này đi đến hành lang, lưỡng lự hết lần này đến lần khác, rốt cuộc vẫn gọi điện thoại cho Trương Khải Hiên.
Lúc tối, Đường Mạn nói với vú Trương: “Đêm nay vú về nhà đi, con muốn ở lại đây một mình.”
Cô thầm nghĩ muốn ở lại một mình, nhưng từ đầu đến cuối, bóng dáng của vú Trương vẫn theo cô, rốt cuộc vẫn để cô đi ra ngoài, một mình Đường Mạn ngồi trên băng ghế dài bên cạnh bồn hoa của bệnh viện, cô mặc áo khoác thật dày, giấu đi lòng dạ nặng trĩu, vô cùng thương cảm.
Cô hết sức mâu thuẫn, xót xa, rất hy vọng đúng lúc này đây sẽ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-leo/1877822/quyen-1-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.