Đường Mạn lau nước mắt, cô trả lời thật kiên quyết: “Không,con không thể tha thứ.”
Trương Thụy Hằng thở dài bất lực.
Đường Mạn nhìn ra bên ngoài cửa kính xe, người đến người đi,đều mang tâm sự, ai ngờ tâm sự trong lòng cô cũng chằng chịt như mạng nhện?
Cô cười khổ: “Con không thể tha thứ, Khải Hiên biết bản thânmang bệnh nặng, không muốn làm cho người phụ nữ đó vì anh ấy mà nóng ruột nónggan, vì anh ấy mà đau lòng rơi lệ, thế là anh ấy tìm đến con như một vật thaythế, anh ấy vốn tưởng rằng con cũng có thể chơi đùa phong trần thật thoải mái,nhưng mà không phải, con rơi vào đó sâu hơn anh ấy, yêu đau đớn hơn anh ấy. Anhấy không thể kết thúc, chỉ có thể tiếp tục đóng kịch, kết quả, phạm thêm mộtsai lầm nữa, con có thai, trở thành nhân vật quan trọng xoay chuyển trời đất, vịtrí của con quan trọng không phải bởi vì con là chính con, mà là bởi vì conđang mang đứa bé này, trên người nó phải đeo mang hy vọng và gánh nặng, có đúngkhông?”
Trương Thụy Hằng bị một lời của cô vạch trần tâm sự, có chútxấu hổ, nhưng giờ phút này ông không có cách nào đeo mặt nạ tiếp tục đóng kịchnữa, chỉ có thể tiến hành trò hề chữa tốt thành xấu này đến cùng.
“Đường Mạn.” Trương Thụy Hằng bất đắc dĩ, ông đành phải mềmmỏng cầu xin con dâu, “Con cũng thấy ba và mẹ con đã đến tuổi gần đất xa trời rồi,vì Khải Hiên, vì nhà họ Trương, tha thứ cho chúng ta, sinh đứa bé ra, họ Trươngsẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-leo/1877816/quyen-1-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.