Hai ngày sau.
Trên giường có một cô gái vừa mới tỉnh dậy, trên tay vẫn còn truyền nước biển và sắc mặt nhợt nhạt.
“Ưm…”
“Tỉnh rồi sao?”
“Anh… anh hai!” Hàn Gia Mẫn bất giác gọi anh mình, không ngờ vừa mở mắt đã thấy anh hai ngồi cạnh.
Nếu là người khác chắc bị khủng bố vì địa vị hiện tại của Hàn Thiên Vũ mất thôi. Hàn Gia Mẫn ngồi dậy thì bên eo bị đau, cô hơi nhíu mày chịu đựng một chút để không bị phát hiện.
“Sắc mặt không tệ! Xem ra em sống ở đây cũng ổn, có người lo cho em rồi còn gì.” Hàn Thiên Vũ thấy em gái mình nhăn mặt thì lại gần đỡ, để em gái dựa lưng vào giường.
Hàn Gia Mẫn mới tỉnh nên còn chưa hiểu ý anh mình lắm: “Hả? Anh nói ai thế?”
Hàn Gia Mẫn nhíu mày, đời nào có người tự dưng tốt bụng như thế chứ. Cô quyết định sau này ra đường phải luôn đem theo vũ khí, bằng không như hôm trước lại phải tay không đánh đấm thì còn đâu là con gái nữa.
“ n tình của cô tôi đã trả, lần sau đừng có rước thêm cái họa nào nữa.” Cung Lục Vương từ bên ngoài đi vào, trên tay còn cầm một tô cháo.
Anh đặt tô cháo nóng hổi lên bàn khiến Hàn Gia Mẫn hít hà, mùi vị thơm tới mức khiến cô cầm muỗng lên vừa thổi vừa ăn sau đó khen ngợi: “Ngon đó! Bảo sao gái cứ đổ, không hổ là người đàn ông lý tưởng ở Đông Thành.”
“Thế cô đổ tôi chưa?” Cung Lục Vương cười cười, còn nháy mắt với Hàn Gia Mẫn một cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-lao-dai-yeu-duong/470355/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.