“Các cậu đến thật không đúng lúc!” Cung Lục Vương cười nhạt, Xích Diễm nghe vậy thì tò mò: “Có phải là con mèo tự luyến mà cậu nói không?”
Hàn Gia Mẫn cau mày, Cung Lục Vương lại dám đặt luôn cái danh đó cho cô. Cô liền đạp xuống chân Cung Lục Vương một cái cho bỏ tức. Anh nhíu mày nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống sau đó cười đểu: “Mắt tôi đâu có kém thế!”
Xích Diễm nghe vậy thì mất hứng, nếu là người đó thì cậu nhất định sẽ lại gần để xem, nhưng nếu không phải thì thôi vậy. Đại Lang khoác vai Xích Diễm rời đi, cậu để ý rất kỹ rằng người con gái kia có mái tóc màu xanh.
Cho dù che kỹ thế nào thì Đại Lang vẫn sẽ nhìn ra, có điều cậu không dám chắc là có đúng hay không. Khi hai người họ lái xe đi thì Hàn Gia Mẫn đẩy Cung Lục Vương ra mặc áo vào rồi nhăn mặt: “Đồ khó ưa!”
“Tôi mới giúp cô đó, không biết ơn gì cả.” Cung Lục Vương nhăn mặt, cô còn đạp anh một cái rõ đau nữa.
“Ai mượn hả? Tại anh mà suýt nữa cái cổ tôi bị cắt như cái cổ gà rồi, anh tốt nhất là tránh xa tôi ra đi.” Hàn Gia Mẫn nói xong thì đi thẳng, hôm nay đúng là xui xẻo mà.
Cung Lục Vương đi theo phía sau, nói anh chi bằng cô tự xem lại bản thân đi. Thân phận của cô anh cũng biết rồi, không nhờ anh thừa nhận thì cô đã bị 119 thủ tiêu rồi chứ ở đó mà còn mắng anh.
Nghĩ thôi đã thấy không vui, Cung Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-lao-dai-yeu-duong/470342/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.