Hàn Gia Mẫn chỉ tay về phía tên có hình xăm: “Của hắn! Hắn mời tôi uống nhưng tôi không uống.”
“Vậy sao?” Cao Vỹ lại gần nhìn Hàn Gia Mẫn sau đó kê mặt gần mặt cô rồi nhàn nhạt, “Để cho chắc chắn thì cô cũng về đồn đi, trên người cô cũng có mùi rượu của loại này.”
“Chậc… Phiền phức ghê!” Hàn Gia Mẫn chán nản, ánh mắt nhìn Cung Lục Vương như muốn ăn tươi nuốt sống.
Xích Diễm ở lầu trên nhìn thấy thì hứng thú: “Ôi kìa, cô gái kia lại lườm lão đại của chúng ta cơ đấy.”
“Chưa bị xé xác là may rồi.” Phó Kỳ lẩm bẩm, Hàn Gia Mẫn ghét nhất là bị kéo vào mấy chuyện lùm xùm không đâu vào đâu.
Đại Lang nhìn biểu hiện của Phó Kỳ mà không nói gì, thấp thoáng bóng hình kia là ai cậu cũng đã biết. Đây là người quen, chính xác mà nói thì là người mà cậu đã từng cứu. Theo tuổi tác thì nhóm của Cung Lục Vương đều xen tuổi nhau ở tầm hai mươi tám hoặc ba mươi tuổi.
Hiện tại Hàn Gia Mẫn chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, mà Huyết Long bang được lập nên mười năm thì có nghĩa Đại Lang vào giang hồ cũng gần mười năm. Cậu cứu Hàn Gia Mẫn lúc cô chỉ mới tám hay chín tuổi gì đó, vì vậy mà gương mặt mới có vết sẹo.
Hàn Gia Mẫn cảm nhận như ai đó nhìn mình thì ngước lên lầu hai, thấy Đại Lang đang nhìn thì cô cũng nhìn lại. Hình như là rất quen mà cô lại không nhớ cho nên nhất thời không biết phản ứng thế nào.
“Lão đại bảo chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-lao-dai-yeu-duong/470339/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.