Chương trước
Chương sau
Hàn Gia Mẫn chỉ tay về phía tên có hình xăm: “Của hắn! Hắn mời tôi uống nhưng tôi không uống.”
“Vậy sao?” Cao Vỹ lại gần nhìn Hàn Gia Mẫn sau đó kê mặt gần mặt cô rồi nhàn nhạt, “Để cho chắc chắn thì cô cũng về đồn đi, trên người cô cũng có mùi rượu của loại này.”
“Chậc… Phiền phức ghê!” Hàn Gia Mẫn chán nản, ánh mắt nhìn Cung Lục Vương như muốn ăn tươi nuốt sống.
Xích Diễm ở lầu trên nhìn thấy thì hứng thú: “Ôi kìa, cô gái kia lại lườm lão đại của chúng ta cơ đấy.”
“Chưa bị xé xác là may rồi.” Phó Kỳ lẩm bẩm, Hàn Gia Mẫn ghét nhất là bị kéo vào mấy chuyện lùm xùm không đâu vào đâu.
Đại Lang nhìn biểu hiện của Phó Kỳ mà không nói gì, thấp thoáng bóng hình kia là ai cậu cũng đã biết. Đây là người quen, chính xác mà nói thì là người mà cậu đã từng cứu. Theo tuổi tác thì nhóm của Cung Lục Vương đều xen tuổi nhau ở tầm hai mươi tám hoặc ba mươi tuổi.
Hiện tại Hàn Gia Mẫn chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, mà Huyết Long bang được lập nên mười năm thì có nghĩa Đại Lang vào giang hồ cũng gần mười năm. Cậu cứu Hàn Gia Mẫn lúc cô chỉ mới tám hay chín tuổi gì đó, vì vậy mà gương mặt mới có vết sẹo.
Hàn Gia Mẫn cảm nhận như ai đó nhìn mình thì ngước lên lầu hai, thấy Đại Lang đang nhìn thì cô cũng nhìn lại. Hình như là rất quen mà cô lại không nhớ cho nên nhất thời không biết phản ứng thế nào.
“Lão đại bảo chúng ta rút đi! Tôi sẽ đến đồn cảnh sát bảo lãnh cậu ấy sau.” Tuấn Khang nhìn điện thoại rồi nói với mọi người, nhân lúc không ai chú ý Cung Lục Vương đã nhắn tin cho Tuấn Khang biết.
Phó Kỳ nhìn Hàn Gia Mẫn ra hiệu cho cô rồi cũng rời đi, xem ra lần này cảnh sát đến đây không phải trùng hợp mà có người cố tình. Không ngờ cái ly rượu kia lại vô tình khiến Cung Lục Vương gánh họa, không biết sao lần nào gặp nhau cô và anh cũng phải có chuyện xảy ra.
“Nên gọi là Cung tổng hay gọi là lão đại của Huyết Long bang nhỉ?” Cao Vỹ nhìn Cung Lục Vương có chút khó chịu.
Hàn Gia Mẫn nhìn ánh mắt của hai người này thì biết có mâu thuẫn gì đó, bằng không lời lẽ sao lại khó nghe như vậy. Một bên là cảnh sát, một bên là hắc đạo, bây giờ Hàn Gia Mẫn muốn chuồn cũng không dễ.
“Tùy cậu!” Cung Lục Vương nhàn nhạt, ngữ khí không hề quan tâm đến việc này.
Cao Vỹ cau mày rồi lại nở nụ cười ân ỷ: “Bar HL này do Huyết Long bang quản lý, vậy thì mời Cung Lục Vương cậu về đồn.”
Hàn Gia Mẫn ngạc nhiên, bar HL này lại là của Cung Lục Vương. Bảo sao đầu bếp nấu ăn ngon thế, rượu cũng rất hợp khẩu vị nữa. Chẳng lẽ cô lại có gu ăn uống giống Cung Lục Vương?
Hàn Gia Mẫn nhìn Cung Lục Vương rồi lại chỗ Trương Kiều Linh nói nhỏ: “Cậu có thể gọi người nhà đến bảo lãnh không?”
“Vấn đề này không cần lo, lão Hà đã xử lý rồi.” Trương Kiều Linh đáp lại, khi nãy lão Hà đã nói trước với cô ấy chuyện này.
Hàn Gia Mẫn thở phào nhẹ nhõm, lão Hà cũng thật tinh tế quá đi. Cuối cùng vì một ly rượu có chất cấm mà toàn bộ phải về đồn cảnh sát. Ngay cả ngồi trên xe cũng ngồi chung một chỗ với những người Hàn Gia Mẫn không ưa.
Theo thứ tự thì có hai ghế dài đối diện nhau. Đối diện Hàn Gia Mẫn chính là tên có xăm mình và Cao Vỹ cùng lão Hà. Còn cô lại ngồi giữa Trương Kiều Linh và Cung Lục Vương.
Hàn Gia Mẫn nhìn tên xăm mình kia mắng: “Cái đồ khốn! Dám mưu hại bà đây, lần sau để bà gặp thì biết tay đó.”
Lời lẽ của Hàn Gia Mẫn khiến những người kia có chút bất ngờ, chỉ có lão Hà và Trương Kiều Linh là bình thường. Cô chưa động tay động chân là may rồi, mắng một vài câu có là gì.
“Cô em, anh đây tên Đường Thất. Cô em đừng có hở tí là gọi anh tên này tên kia, nghe chả thùy mị dịu dàng chút nào.” Đường Thất chính là cái tên có hình xăm kia, bề ngoài thì hổ báo mà cách ăn nói lại phong lưu chẳng khác nào mấy tên hái hoa.
Hàn Gia Mẫn lườm Đường Thất một cái, ngồi gần như vậy cô liền đưa chân lên đạp mạnh xuống chân Đường Thất một cái rồi hả hê: “Là anh nói tôi không dịu dàng thùy mị, cho nên tôi mới chứng minh cho anh thấy.”
“Cô… cô được lắm!” Đường Thất đau điếng đến nhăn nhó cả mặt mày, Hàn Gia Mẫn hôm nay mang giày boot nên đỡ cho chân của hắn, nếu là guốc thì hắn coi như toi đời rồi.
Thấy bạn mình hả dạ như vậy thì Trương Kiều Linh kéo tay áo nhắc nhở: “Giữ lại chút hình tượng đi!”
Hàn Gia Mẫn nghe vậy mới ngồi yên lại, trên đường xe đến đồn cảnh sát thì xảy ra một vụ xả súng bất ngờ khiến cho chiếc xe chao đảo. Một bánh xe đã bị súng bắn vào lủng lốp làm cho xe mất lái mà lao thẳng vào cột điện.
“Rầm!”
Chiếc xe dừng lại, phần đầu bị hư hỏng nặng. Mọi người trên xe đều bị xây xát, cũng may là không ai bị thương nặng. Hàn Gia Mẫn nhíu mày khó hiểu: “Làm như đám người kia tính cướp tù nhân không bằng! Mà đây đâu phải xe áp giải tội phạm, tù nhân ở đâu mà cướp chứ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.