Lương Cẩm Tú cho rằng mình nghe nhầm: “Em muốn nuôi cái gì?”
Bé Đông Phong giơ chân lên che mắt, xấu hổ nói: “Em muốn nuôi một con heo.”
Một con chó mẹ hy vọng con nó sẽ thành tài đã nói với nó rằng gió ở nông thôn có mùi vị của sự tự do, trong núi khắp nơi đều là thỏ và trĩ đỏ ăn không hết. Nó đường đường là vua của muôn thú không nên sống trong một cái lồng sắt nhỏ mà nên gầm vang núi rừng, đạt được thành tựu làm bá chủ.
Nó đã đi.
Rồi sau đó bị đánh một trận dã man.
Một đám lợn rừng ra tay không nặng không nhẹ, mà từ nhỏ nó có bao giờ bị đánh như thế này. Nếu không nhờ một chú lợn con màu hồng thì nó có thể đã bị tiêu hóa thành cục phân lợn.
Nếu việc bị lũ lợn rừng đả thương và sỉ nhục là mưa to gió lớn, vậy thì lợn con đáng yêu giống như một chiếc ô, đuổi lũ lợn đi và giữ một phần trời trong xanh cho nó.
Khoảng thời gian ở lại sở thú này khiến nó thường xuyên hoài niệm phần ấm áp đó.
Tuy nhiên một con ở trong sở thú, một con ở tại rừng sâu, cả đời này có thể cũng không có cơ hội gặp lại.
Ba người rơi vào câm nín.
Lương Cẩm Tú cảm thấy tình trạng này hơi quen, chắc có thể coi là Hội chứng Stockholm. Nó bị tổn thương và trở nên phụ thuộc về mặt cảm xúc vào người duy nhất không sử dụng bạo lực.
Nhân viên chăm sóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-la-nong-truong-khong-phai-vuon-bach-thu/3500764/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.