Lương Cẩm Tú phiên dịch cực kỳ khó khăn.
Bác gái trợn mắt há hốc mồm, lãnh đạo trong xe ngại vì thân phận không thể cười, tài xế không nhịn được cười ra tiếng.
Toàn thôn!
Định mệnh, quá sốc!
Bác gái vịn tường: "Khó trách, khó trách gần đây mày luôn ủ rũ."
Hai con chó trông nhà đã sớm trở thành một phần trong nhà. Gần đây bà ấy phát hiện Đại Hắc trước nay luôn mạnh như rồng như cọp dạo này lại rất uể oải, đi bộ chậm chạp, luôn thích ngủ, không giống như lúc trước chuyên tâm trông coi vườn cây ăn trái, thậm chí có lúc còn không thấy mặt mũi nó đâu.
Không biết có phải mắc bệnh hay không.
Bác gái vô cùng đau lòng, cố ý tăng thêm đùi gà, hầm canh xương.
Bây giờ đã rõ, nó không hề có bệnh tật gì cả.
Lương Cẩm Tú nhỏ giọng nói: "Thím, vậy con đi trước?"
Cô cảm thấy những chuyện còn lại rất phiền phức, trong thời gian ngắn sẽ không giải quyết xong.
Bác gái nhìn về phía lãnh đạo trong xe, khẩn cầu: "Không có con, thím sẽ không biết chúng nó nói gì, nể tình Tiểu Bạch bụng bự như vậy, giúp thím một tay đi."
Lương Cẩm Tú: "..."
Cái này gọi là ép buộc đạo đức!
Lãnh đạo ho nhẹ một tiếng: "Cẩm Tú, trễ giờ cũng không sao."
Hôm nay bọn họ đi điều tra thực địa, sớm hay muộn một chút cũng không sao.
Hơn nữa, ông ấy rất muốn thấy được kết cục của anh chó này.
Vì vậy dưới sự hướng dẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-la-nong-truong-khong-phai-vuon-bach-thu/3481254/chuong-68.html