Bóng đêm bên ngoài cửa sổ đã bắt đầu nở rộ, gió đêm đung đưa.
Mặc dù Lương Cẩm Tú không biết tại sao Cơn Mưa Kia lại hỏi điều này, nhưng có thể thấy được sự vội vàng trong cảm xúc của cô ấy.
Sau khi nghiêm túc nghĩ, cô vẫn ăn ngay nói thật: “Tôi không biết.”
Chó có ký ức của kiếp trước?
“Vậy để tôi kể kỹ càng một chút, mọi người chỉ cần nghe thôi, không cần để ý đâu, có lẽ tôi thật sự điên rồi.” Cơn Mưa Kia khó khăn nở một nụ cười: “Năm nay tôi 42 tuổi, vẫn luôn độc thân, bởi vì trong lòng tôi không bỏ được một người.”
Đời này cô ấy chỉ từng yêu một người.
Mối tình đầu của cô ấy vào năm ba đại học.
Quá trình này giống như một cảnh trong phim tình yêu, trên đường đi phỏng vấn cô bị cướp túi, trong túi có bằng tốt nghiệp và nhiều giấy tờ quan trọng.
Đa số người qua đường nghe thấy tiếng kêu của cô đều đứng im tại chỗ.
Bỗng một bóng người màu xanh không biết nhảy từ đâu ra, đó là một người lính cứu hỏa trẻ tuổi. Anh ấy chạy rất nhanh, chỉ vài bước đã đuổi kịp người đang chạy như bay đằng trước.
Tên trộm đã bị bắt, còn anh ấy thì bị thương nhẹ.
Anh ấy che miệng vết thương, cười rạng rỡ như ánh mặt trời: “Không sao, chút vết thương này không là gì cả.”
Rất nhanh bọn họ đã yêu nhau. Trên người anh ấy gần như có hết tất cả sự quyến rũ của quân nhân, dũng cảm, lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-la-nong-truong-khong-phai-vuon-bach-thu/3458054/chuong-55.html