Đại bàng vàng đi cùng Lương Cẩm Tú.
Vốn định ngồi ô tô, vì hôm nay có nhân viên lái Minibus đến, nhưng sau khi đại bàng vàng đánh giá vài lần, cào vài cái, đến cả móng cũng không làm gì được, nó cảm thấy không an toàn chút nào, nên nhất quyết muốn đi bộ.
Nó thu cánh lại sau người, trái giẫm một cái, phải giẫm một cái, vừa khoa trương như người mẫu, lại vừa giống tên ăn trộm lén lút.
Nó vừa đi vừa chia sẻ tâm trạng lúc này với Lương Cẩm Tú: “Lần đầu tiên ta dùng góc độ như này để nhìn ổ của con người.”
Lương Cẩm Tú đặt vào vị trí của nó, có lẽ giống như lần đầu tiên mình ngồi máy bay: “Nên thích ứng đi.”
Đại bàng vàng lắc đầu: “Cổ hơi đau.”
Sau khi hết bão, tất cả thôn dân đều đi cứu cây nông nghiệp trong đất, nên trong thôn chỗ nào cũng có người.
Rất nhanh đã gặp một chú, chú ấy vác cái cuốc, vừa ngẩng đầu lên đã bị dọa hết hồn: “Con đại bàng này to quá.”
Sau khi nghe Lương Cẩm Tú giải thích xong, ông chú lấy điện thoại ra quay: “Mọi người mau đến xem này. Đây là một con đại bàng vàng bị bão thổi rơi xuống đất.”
Lương Cẩm Tú: “...”
Đúng là chỗ nào cũng có tự truyền thông.
Đương nhiên, nếu đổi lại là mình thì cô cũng sẽ chụp, đây là chuyện rất hiếm đấy.
Bây giờ đại bàng vàng đã biết mình là động vật quý hiếm cấp một được quốc gia bảo vệ. Nó nghiêng đầu nhìn ông chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-la-nong-truong-khong-phai-vuon-bach-thu/3446542/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.