Là một người mẹ tiến bộ, Tú Lan ủng hộ linh miêu tai đen kết bạn với bạn bè mới. Mẹ là tình mẫu tử, không thể thay thế được tình bạn.
Linh miêu tai đen không phải thú cưng truyền thống, vì không muốn rời xa mẹ nên bỏ qua rừng rậm. Nó cô độc, thường xuyên nằm trên bãi cỏ trước cửa nhìn về phía rừng rậm phương xa ngẩn người.
Tú Lan cũng không nỡ bỏ linh miêu tai đen, nơi cô ấy sống thường xuyên có dã thú qua lại, thực tế vào mùa đông lương thực khan hiếm, đi ra ngoài phải đeo súng săn trên người.
Linh miêu tai đen có thể một mình đánh nhau với đàn sói, là người thân, cũng càng là thần hộ mệnh nhỏ của cô ấy.
"Mẹ tôi vùng lên, sau lần này bắt đầu hung dữ với tôi." Cuối cùng Tú Lan cũng tìm được cách phát âm chính xác, tiếc là dùng sai chỗ. Cô ấy im lặng trong chốc lát, quyết định xin lỗi trước: "Rất xin lỗi, lúc ấy tâm trạng mẹ kích động quá mức, sợ bạn bè của con."
Linh miêu tai đen không dễ nguôi giận như thế, gầm rú khe khẽ: "Lần thứ hai, lần thứ ba thì sao? Mẹ khiến con mất hết mặt mũi."
Muốn lấy vợ không dễ dàng đâu! Nó tính dẫn về nhà, để cho con mèo nó thích nhìn thấy môi trường sống của nó, chứng minh nó có năng lực trụ cột gia đình. Không nghĩ tới, chưa vào tới cửa đã bị mẹ nó dọa cho chạy.
Tú Lan xấu hổ cúi đầu xuống, thái độ chân thành: "Mẹ không biết đó là cô gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-la-nong-truong-khong-phai-vuon-bach-thu/3441741/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.