Chương trước
Chương sau
Lương Cẩm Tú bảo Tulip mở đoạn video thứ nhất ra một lần nữa, tiếp tục phân tích: “Vừa rồi cô cũng nói, Đại Bảo rất hiểu chuyện. Chỉ cần cô không ở nhà, sẽ mở cửa nhưng không chạy loạn ra ngoài. Cho nên vấn đề là đây, vì sao lần này lại muốn ra ngoài, hơn nữa còn là nơi rất xa khu dân cư?”

Đầu Tulip ong ong, hoàn toàn không nghĩ ra được: “Vì sao?”

“Vì Nhị Bảo.” Lương Cẩm Tú cười khẩy một tiếng: “Nó mở cửa, muốn để Nhị Bảo tự mình chạy đi lạc. Nhị Bảo đến, nhưng không đi ra ngoài, nó đành phải tự mình ra tay.”

Tulip không nói được lời nào, cảm giác tam quan rạn nứt. Bác ấy hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này, ở trong ấn tượng của bác, chó đều là vật nhỏ ngây thơ đáng yêu không hề có chút ý xấu.

Video ngắn ngủi mấy chục giây, bác ấy nhìn xem đi xem lại, càng xem càng cảm thấy Lương Cẩm Tú phân tích có lý.
Đẩy cửa ra, Đại Bảo đứng tại chỗ, lỗ tai dựng thẳng lên, rõ ràng đang chờ đợi điều gì đó.

Nhị Bảo ngốc xít cực kỳ dính Đại Bảo.

Gần như Đại Bảo ở đâu thì nó theo tới đó, rất nhiều lúc, còn thân hơn so với người mẹ là bác ấy.

Lương Cẩm Tú nhắc nhở: “Cô ngẫm lại xem có phải từ lúc Nhị Bảo lạc mất thì mỗi ngày trạng thái của nó đều vui vẻ giống như ăn Tết hay không?”

Tulip khó khăn gật đầu.

“Cung Tâm Kế ver chó nha, Golden mưu mô thật đó.”

“Rất xin lỗi, tuy biết rằng không thích hợp, nhưng tui vẫn muốn cười. Vì tranh sủng, anh cả lừa em trai đi ra ngoài rồi vứt, ha ha ha ha.”

“Là nạn nhân của đứa con thứ hai, tui bày tỏ rằng cực kỳ hiểu, bởi vì – tui đã có suy nghĩ tương tự vô số lần!”

“...”

Tulip nghiến răng nghiến lợi ném máy tính bảng đi: “Cô phải đánh chết con chó này.”
Lương Cẩm Tú gọi bác ấy lại: “Đừng đánh vội, tìm Nhị Bảo về quan trọng nhất.”

Dù sao cho cũng là động vật, vẫn giữ một số bản tính hoang dã, ví dụ như lúc nổi điên sẽ cắn đồ, cho dù đánh chết cũng không nhả ra.

Nếu cô suy đoán không sai, Đại Bảo tuyệt đối sẽ không cho phép Nhị Bảo tranh đoạt mẹ quay trở về, cho dù tìm về, có lẽ sẽ còn có lần gây án thứ hai.

Đây là chú chó thông minh, và cực kỳ có mưu đồ.

Phải nghĩ cách nào đó.

Có thứ gì quan trọng hơn so với tình yêu của mẹ?

Trong vườn, Đại Bảo chạy đã mệt, ghé vào vào đá cuội nóng hổi dùng sức lè lưỡi. Con chó ngốc kia không còn nữa, về sau, mẹ chính là của mình nó.

Lỗ tai nó bỗng dưng dựng thẳng lên.

Cửa mở, tiếp theo là tiếng bước chân quen thuộc.

Là mẹ.

Đại Bảo vội vàng bò dậy, cười nghênh đón mẹ, vừa định đi tới hôn vài cái, đã thấy mẹ che đầu lại, đau khổ rêи ɾỉ vài tiếng, chậm rãi nằm trên mặt đất.
Đây là mẹ đang mệt muốn đi ngủ sao?

Không đúng! Mẹ chưa bao giờ nằm ở mọi nơi như nó, một là chiếc giường êm ái, hai là sofa.

Nó cực kỳ nghi ngờ, dùng cái miệng ướŧ áŧ cọ cọ vào mặt mẹ, không nhận được bất cứ phản ứng nào.

Mọi người trong phòng stream vô cùng mong chờ.

Đây là thí nghiệm mà rất nhiều người nuôi chó đã làm, giả vờ ngất xỉu, nhìn xem chó có phản ứng gì.

Kết quả một lời khó nói hết, chỉ có bộ phận nhỏ chó làm người ta vừa ý.

Một phút trôi qua, Đại Bảo vây quanh Tulip đảo qua đảo lại. Năm phút trôi qua, nó bắt đầu cắn xé quần áo Tulip, nhằm đánh thức bác ấy. Mười phút trôi qua, ánh mắt nó ngập tràn sự hoảng sợ, sau khi nức nở, bỗng nhiên ngẩng đầu, giống như con sói tuyệt vọng mà hú lên.

Quả nhiên không hổ là con chó có thể vứt bỏ con chó khác, chỉ sống thông minh đủ cao.

Lương Cẩm Tú vội vã mở miệng: “Đừng kêu, mẹ em sắp chết.”

“Ồ, là chị.” Đại Bảo nhớ rõ âm thanh này, gấp gáp ào ào chạy đến phía trước điện thoại: “Chị có thể nghe hiểu em nói?”

Với tư cách là tổng đạo diễn của vở kịch, Lương Cẩm Tú sớm đã nghĩ ra những lời kịch lừa dối: “Đương nhiên, chị chính là thần tiên, biết thần tiên là gì không? Đừng nói là ngôn ngữ động vật, người chết chị đây còn có thể cứu trở về.”

Từ nhỏ trừ chuồng chó ra đây chính là nơi khiến ánh mắt Đại Bảo mờ mịt.

Nhưng nó nghe hiểu câu nói kế tiếp.

Nó đứng lên, hai cái móng vuốt dùng sức chắp tay hành lễ: “Thần tiên, cầu xin chị cứu mẹ em.”

“Tình huống của mẹ em tương đối đặc thù. Bởi vì quá mức nhớ nhung Nhị Bảo nên cô ấy đau ngực.” Lương Cẩm Tú nói dối quen miệng: “Muốn cứu sống cô ấy, trừ khi Nhị Bảo quay trở về.”

Mọi người trong phòng stream bao gồm cả Lương Cẩm Tú đã thảo luận việc này trong thời gian chờ đợi, cho dù Đại Bảo nói, cũng phải do dự một chút.

Thực tế lại không do dự.

Đại Bảo không chút do dự nói: “Em biết Nhị Bảo ở đâu.”

Chờ nghe nó nói địa chỉ, xác chết Tulip lập tức vùng dậy nhảy dựng lên – đạo diễn không suy xét chu toàn, không chọn vị trí tốt, kiến theo quần áo bò vào bên trong.

Đại Bảo kích động kêu gâu gâu: “Mẹ ổn rồi.”

“Ổn một nửa.” Lương Cẩm Tú liên tục đưa mắt ra hiệu về hướng Tulip, để bác ấy nhập diễn hơn chút, đừng kích động quá trớn: “Nếu không tìm được Nhị Bảo quay lại, vẫn sẽ chết.”

Tulip thật sự đã chết một nửa. Bác ấy bị làm cho tức giận, nhắm ngay mông chó hung hăng giơ tay vỗ một cái: “Con thật sự đã làm lạc mất Nhị Bảo.”

Golden trưởng thành da dày thịt béo, một cái vỗ căn bản chẳng là gì.

Ánh mắt Golden lớn né tránh, nhưng nghĩ đến việc nó chỉ nói biết ở đâu, bèn trở thành cây ngay không sợ chết đứng: “Không phải con.”

“Còn cãi bướng đúng không? Được, mẹ để con mạnh miệng.” Cái vỗ vừa rồi khiến tay Tulip đỏ ửng, bác ấy véo lỗ tai nó kéo vào phòng, mở máy tính bảng ra: “Nhìn đi, con mở cửa, con đưa nó đi, con lại tự mình trở về.”

Golden lớn ngơ luôn, hơi giật mình nhìn hình bóng con chó trong video, dùng hai chân trước che mặt, đáng thương nói sang chuyện khác: “Mẹ lại vì Nhị Bảo mà đánh con.”

“Đừng giả vờ đáng thương với mẹ! Vô dụng! Đánh con còn nhẹ đấy.” Tulip tức giận đỏ bừng mặt: “Nhị Bảo mà có chuyện không may, mẹ hầm con.”

Đại Bảo biết mẹ chỉ đang dọa nó, nhưng, thế mà lại dùng những lời như vậy?

Hầm đấy.

Nỗi tủi thân của nó nháy mắt bùng nổ, nó nức nở y như trẻ con: “Mẹ là người xấu xa, chỉ yêu thương Nhị Bảo, không yêu con.”

Tulip hung tợn nói: “Sao mẹ lại không yêu con, thiếu con ăn hay thiếu con uống. Nhị Bảo có con đều có, Nhị Bảo không có con cũng có.”

Trong mắt Đại Bảo có nước mắt: “Lúc mẹ xem TV chỉ ôm Nhị Bảo.”

Tulip: “...”

Mọi người trong phòng stream: “...”

Huyết thống của Đại Bảo rất thuần, ăn lại tốt, cân nặng gần sáu mươi cân.

Ôm con chó gần sáu mươi cân xem TV?

Đại Bảo tiếp tục giãi bày hết nỗi tủi thân của mình: “Nhị Bảo lên giường, mẹ rất vui vẻ, hôn nó ôm nó. Con lên giường, mẹ lại đánh đít con.”

Tulip tức đến bật cười: “Vì sao lại không cho con lên giường? Rất nhiều lần con giẫm mẹ suýt nữa thì gãy xương.”

Lương Cẩm Tú không muốn dịch nữa, cho mỗi người năm mươi gậy: “Được, cả hai đều có phần sai.”

Đây giống như loại gia đình có hai con, đang quen với việc là con một, bỗng nhiên nhảy ra đứa em trai, em gái chiếm hết toàn bộ tình yêu từ bố mẹ, không oán hận mới là lạ.

Cách làm đúng đắn, là phải cho đứa lớn nhiều tình yêu hơn, để nó hiểu, em trai, em gái không làm mất đi tình yêu của nó, ngược lại, còn nhiều hơn một phần.

Tulip vẫn còn thở hồng hộc: “Vậy cũng không thể bỏ Nhị Bảo đi.”

Đại Bảo nức nở tủi thân: “Con không bỏ nó, con chó ngốc kia tự mình đi cùng người ta. Con gọi thế nào nó cũng không trở lại.”

Nó quả thực có suy nghĩ như vậy.

Từ khi chó ngốc đến, mỗi ngày mẹ đều ôm nó xem TV, ôm nó ngủ, nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng.

Mà nó thì sao?

Vài hôm không ăn cơm cũng chỉ tùy ý hỏi han vài câu.

Nó cố ý mở cửa sân, chó ngốc không dám đi ra ngoài. Nó đành phải thay đổi kế hoạch, tự mình đi theo, nhưng khi ra bên ngoài rồi, nó nhìn chó ngốc một tấc cũng không rời, bỗng nhiên hơi hối hận.

Không thể nói rõ là nguyên nhân gì.

Vừa lúc nó xoay người định quay lại, bỗng nhiên chó ngốc như thể nhìn thấy bố đẻ, liên tục nhảy tới nhảy lui về phía một ông già đội mũ màu trắng.

Lúc chó ngốc ngu lên, c không nghe lọt gì cả.

Người lạ rất nguy hiểm.

Đại Bảo không dám lao tới quá gần, xa xa đi theo, nhìn chó ngốc và ông già đi vào một quán cơm nhà.

Trước mắt Tulip tối sầm: “Cơm, quán cơm? Sao con không nói sớm.”

Vừa rồi Đại Bảo chỉ nói vị trí.

Ánh mắt Đại Bảo buồn bã.

Nó định nói rồi, kết quả mẹ bỗng nhiên sống lại, sau đó nó lập tức quên mất.

Tulip không màng gì cả, xoay người chạy ra bên ngoài, chưa được vài bước lại quay về lấy ví tiền.

Ngộ nhỡ không nói lý được, sẽ dùng tiền giải quyết.

Vị trí mà Đại Bảo nói đến có rất nhiều quán cơm du lịch nông thôn, trong đó có ông già đội mũ màu trắng, âm thầm bán món ăn dân dã, có lẽ là đầu bếp.

Chắc sẽ không hầm đâu nhỉ?

Khoảng cách từ nơi nó lạc mất không hề xa, đi đường thẳng đại khái hai nghìn mét, lái xe không tiện.

Bác ấy đã lâu không vận động mạnh, chạy thở hồng hộc, phân tích: “Chắc chắn Nhị Bảo ngửi được mùi hương trên người của người nọ.”

Tình huống tương tự đã xảy ra rất nhiều lần, ví dụ như khu dân cư buổi tối có bán xúc xích nướng, mỗi lần Nhị Bảo ngửi được là ngay lập tức chạy tới dùng sức vẫy đuôi về phía người bán hàng rong, kéo thế nào cũng không đi.

Đại Bảo thì hoàn toàn không, dù cho người lạ có để đồ ăn ngon bên miệng nó, nó cũng không ăn.

Cho nên xét về chỉ số thông minh thì Nhị Bảo kém rất xa so với Đại Bảo.

Khu dân cư Tây Nam có con sông dài, dòng nước trong veo, xa xa mơ hồ còn có thể nhìn thấy dấu vết chim bay qua.

Đại Bảo ủ rũ cúi đầu chạy phía trước, vài phút sau, nó kêu gâu gâu về phía một nhà du lịch nông thôn dưới cây liễu ven đường: “Chính là chỗ này.”

Tên của cửa hàng du lịch nông thôn cũng rất du lịch nông thôn: Du lịch nông thôn ông Từ.

Đẩy cửa đi vào, một mùi dầu mỡ nồng nặc.

Còn chưa đến giờ ăn cơm, sảnh lớn dơ dáy không có ai, phía sau truyền đến âm thanh loảng xoảng.

Tulip chạy thẳng vào bên trong.

Sau bếp cũng không kém phần dơ dáy, một ông già khoảng sáu mươi tuổi đang thái thịt, vẻ mặt ông dữ tợn, đừng nhìn tóc đã bạc hết, cánh tay lõα ɭồ bên ngoài đều là cơ bắp rắn chắc. Ông liếc nhìn Tulip, nghi hoặc hỏi: “Ăn cơm?”

“Không cần nấu, không ăn cơm.” Tulip vội vàng xua tay, theo trực giác của bác ấy, đối phương không phải người dễ chọc, tươi cười rạng rỡ thử ẩn ý: “Đại ca, hôm trước anh có thấy một con Husky màu xám bạc, khoảng chừng hơn nửa tuổi, trên cổ có đeo cái vòng cổ màu đen.”

Ông già không trả lời, ông thâm thúy nhìn chằm chằm Tulip một hồi lâu, cười nhạo: “Cô cũng tới tìm chó?”

Tulip nghe rõ cái chữ “cũng” kia, tạm thời không biết nên nói thế nào, đành phải gật đầu: “Đúng vậy, tôi lạc mất con Husky.”

Dao phay chặt mạnh về phía cái thớt, đâm sâu vào gỗ, chỉ kém một lưỡi đao báo hiệu trong tiểu thuyết võ hiệp.

Ông già cầm giẻ lau lau tay, không nhanh không chậm nói: “Tôi quả thực có nhặt được con Husky, chẳng qua, cô làm sao để chứng minh là do cô làm mất?”

Tulip bị khí thế của dao phay chấn động đến sắc mặt tái nhợt, rất muốn xoay người chạy, nhưng nghĩ đến con trai ngốc còn ở bên trong, bác ấy yếu ớt nói: “Thật sự là tôi, tôi, đúng rồi, tôi có ảnh chụp.”

Nói xong, bác ấy vội vàng mở album điện thoại.

Bác ấy có vô số ảnh chụp Nhị Bảo từ bé đến lớn.

“Mắt tôi mờ rồi, nhìn không rõ.” Ông già lạnh lùng đẩy điện thoại ra: “Thấy cô là phụ nữ, tôi cho cô một cơ hội. Nếu là chó của cô, chắc chắn sẽ có tên, chắc chắn sẽ nhận ra cô, chỉ cần nó có phản ứng, đi theo cô, tôi không ngăn cản.”

Con chó Husky ngốc nghếch này, rất có duyên với ông, như thể là con chó ông nuôi ở kiếp trước.

Không sợ người lạ một chút nào, cũng không biết chạy tới từ nơi đâu vừa hôn vừa cọ vào người ông, sau đó một tấc không không rời cùng ông về quán cơm.

Có chàng thanh niên nói cho ông, dòng máu của con chó này rất thuần, rất đắt tiền.

Sau đó không viết việc này truyền đi như thế nào, năm sáu người liên tục tới, đều nói là bản thân lạc mất, bị lộ ra ngay lập tức cười ha hả, muốn bỏ tiền mua.

Ha ha.

Ông lão xụ mặt dẫn người đi ra phía sau sân, chỉ con Husky vừa mới ăn ba chiếc đùi gà to dưới gốc cây lớn, không kiên nhẫn nói: “Cô đứng đây gọi nó.”

Tulip kích động liên tục gật đầu, bác ấy liếc mắt một cái ngay lập tức nhận ra, đúng là Nhị Bảo. Bác ấy hắng giọng, âm thanh nhẹ nhàng như nước: “Nhị Bảo, nhìn đây này. Là mẹ, mẹ tới đón con, có nhớ mẹ không?”

Mọi người trong phòng stream đã bắt đầu bàn luận về hình ảnh cảm động tiếp theo.

Đi lạc hai ngày, chắc chắn chó nhớ chủ muốn chết, nhất định sẽ điên cuồng nhào tới vừa kêu vừa nhảy.

Chẳng hề có gì.

Husky nghe thấy tiếng, chậm rãi quay đầu, đôi mắt trong veo màu xanh lam của nó nhìn thẳng về phía Tulip.

Sau đó, hình ảnh như tĩnh lại.

Nó cứ nghiêm túc nhìn như vậy, được một lúc nó nghiêng đầu, đổi góc độ để nhìn, sau đó nữa, ngáp một cái thật dài, lười biếng nằm sấp xuống.

Tulip: “...”

Ông già cười khẩy: “Con chó này rất có duyên với tôi, tôi không bán.”

Lại là một người ngấp nghé con chó, chó trung thành đến thế nào, cho dù tách rời mấy năm, cũng có thể liếc mắt một cái đã nhận ra chủ.

“Không phải, không phải, nó thật sự là Nhị Bảo nhà tôi.” Tulip hoàn toàn ngây ra, ánh mắt ngây ngốc kia, có hóa thành tro bác ấy cũng nhận ra, nhưng tại sao lại không có chút phản ứng nào?

Tulip nghĩ đến điều gì đó, luôn miệng nói: “Nhị Bảo nhà tôi bị chứng mù mặt, ông để tôi thử lại lần nữa.”

Kết luận này đã được đưa ra bởi bác sĩ thú ý.

Lúc nuôi được khoảng bốn tháng, Nhị Bảo thường xuyên nhận sai người. Khi ở trong nhà còn ổn, nếu ra ngoài đi dạo, chỉ cần cách nó hơi xa một chút, nó sẽ khựng người tại chỗ, ngây ngốc đánh giá người bốn phía.

Tất nhiên là đang tìm kiếm mẹ.

Lúc này Tulip sẽ xuất hiện ngay lập tức, dịu dàng giơ hai tay gọi, Nhị Bảo như thể bị thất lạc nhiều năm hưng phấn chạy về phía bác, khóc õng ẹo làm nũng.

Nhưng đôi khi cũng chạy về hướng người khác.

Cái “người khác” này có điểm chung, nữ giới có dáng người không khác lắm so với bác ấy, kiểu tóc như nhau, mặc quần áo cùng màu.

Tulip hết sức lo lắng, mang đi bệnh viện, lúc ấy mới biết con trai bị bệnh mù mặt.

Ông già không kiên nhẫn, phất tay đuổi người: “Đi đi, đi nhanh, nếu không tôi gọi điện thoại báo cảnh sát.”

“Nhị Bảo, Nhị Bảo, là mẹ đây, con không nghe ra giọng mẹ sao?” Sao Tulip có thể từ bỏ, không cam lòng tránh khỏi ông già chạy đến, liên tục kêu vài tiếng nhưng vẫn không được đáp lại. Bác ấy vừa nỗ lực chạy vội tránh ông già, vừa cầu cứu Lương Cẩm Tú: “Streamer, cháu nói chuyện, xem nó có thể nghe hiểu được không.”

Tiếng người nghe không hiểu, ngôn ngữ động vật thì sao?

Lương Cẩm Tú vội vàng lớn tiếng gọi.

Vậy mà thật sự có hiệu quả.

Husky bỗng nhiên bò dậy, tìm kiếm hướng của âm thanh: “Oa o ẳng u.”

Tulip nghe được: “Streamer, con trai cô đang nói cái gì vậy?”

Lương Cẩm Tú tạm không biết nên trả lời như thế nào, cô chưa bao giờ gặp phải trường hợp như vậy.

Tất cả chó đều biết nói chuyện, cho dù là chó con mới vừa đầy tháng, cũng sẽ gọi mẹ, đói v.v.

Con Husky này chỉ phát ra những âm thanh mơ hồ không rõ, nếu nhất định phải hình dung, có hơi giống thằng ngốc ngậm nước miếng, ô ô ưm ưʍ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.