Lương Cẩm Tú bảo Tulip mở đoạn video thứ nhất ra một lần nữa, tiếp tục phân tích: “Vừa rồi cô cũng nói, Đại Bảo rất hiểu chuyện. Chỉ cần cô không ở nhà, sẽ mở cửa nhưng không chạy loạn ra ngoài. Cho nên vấn đề là đây, vì sao lần này lại muốn ra ngoài, hơn nữa còn là nơi rất xa khu dân cư?”
Đầu Tulip ong ong, hoàn toàn không nghĩ ra được: “Vì sao?”
“Vì Nhị Bảo.” Lương Cẩm Tú cười khẩy một tiếng: “Nó mở cửa, muốn để Nhị Bảo tự mình chạy đi lạc. Nhị Bảo đến, nhưng không đi ra ngoài, nó đành phải tự mình ra tay.”
Tulip không nói được lời nào, cảm giác tam quan rạn nứt. Bác ấy hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này, ở trong ấn tượng của bác, chó đều là vật nhỏ ngây thơ đáng yêu không hề có chút ý xấu.
Video ngắn ngủi mấy chục giây, bác ấy nhìn xem đi xem lại, càng xem càng cảm thấy Lương Cẩm Tú phân tích có lý.
Đẩy cửa ra, Đại Bảo đứng tại chỗ, lỗ tai dựng thẳng lên, rõ ràng đang chờ đợi điều gì đó.
Nhị Bảo ngốc xít cực kỳ dính Đại Bảo.
Gần như Đại Bảo ở đâu thì nó theo tới đó, rất nhiều lúc, còn thân hơn so với người mẹ là bác ấy.
Lương Cẩm Tú nhắc nhở: “Cô ngẫm lại xem có phải từ lúc Nhị Bảo lạc mất thì mỗi ngày trạng thái của nó đều vui vẻ giống như ăn Tết hay không?”
Tulip khó khăn gật đầu.
“Cung Tâm Kế ver chó nha, Golden mưu mô thật đó.”
“Rất xin lỗi, tuy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-la-nong-truong-khong-phai-vuon-bach-thu/3422256/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.