Trời còn chưa sáng, một con gà trống có bộ lông màu đỏ chót đã nhảy lên cửa sổ. Nó cố gắng duỗi dài cái cổ, xù hết lông lên, hướng về chân trời phía Đông mà cất giọng: “Thức dậy thôi, cho gà ăn thôi! Mấy bà vợ của tôi đói lả cả người rồi!” 
Lương Cẩm Tú cực kỳ đau khổ. 
Trong làng nhà nào cũng nuôi gà, cho nên, mỗi buổi sáng sau này đều phải thức dậy như vậy sao? 
Nửa tỉnh nửa mơ đến tận tám giờ. 
Lương Cẩm Tú mới bò dậy rồi đi xem con khướu đầu bạc trước. 
Không ngoài ý muốn. 
Trái cây mà cô cố tình đem từ vườn trái cây về vẫn còn nguyên. Đã qua một đêm, tình trạng của con khướu đầu bạc đực càng kém hơn. Nó tựa sát vào xác của người yêu đã cứng đờ từ sớm, nghe được tiếng động, nó hơi mở mắt ra, rồi chầm chậm khép lại. 
Lương Cẩm Tú thở dài, không thể thốt ra câu nào. 
Trịnh Phương đi vào và nhìn nó: “Vô dụng thôi, lát nữa con đem đi chôn đi. Bà Lý của con đi vào nội thành rồi, bảo mẹ báo cho con một tiếng.” 
Lương Cẩm Tú ngẩn người: “Vào nội thành làm gì ạ?” 
Tối hôm qua cô rất sợ hai bà lão không hợp tính sẽ đánh nhau. Người đã lớn tuổi như vậy, không thể xảy ra chuyện được. Cô nhìn chằm chằm họ một lúc lâu, xác nhận rằng sẽ không có chuyện gì rồi mới quay trở về. 
Trịnh Phương không thể hiểu nổi: “Còn làm gì nữa? Đi gặp con trai chứ sao.” 
Lương Cẩm Tú 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-la-nong-truong-khong-phai-vuon-bach-thu/3422244/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.