Thời gian chầm chậm trôi đi.
“Đừng nói là em từ chối nhé?” Chu Mạnh Ngôn lo lắng muốn chết nhưng không dám thể hiện ra mặt, chỉ tỏ vẻ bông đùa: “Hay em lại muốn thử anh trước?”
Chung Thái Lam đưa tay ra nhận bó hoa: “Không phải, lần đầu có người tặng hoa tỏ tình nên em hơi bất ngờ thôi.”
“Dọa chết anh rồi.” Chu Mạnh Ngôn vỗ ngực và thở phào nhẹ nhõm, sau đó ôm chầm lấy cô, “Được rồi, được rồi, thoát ế rồi, thoát ế rồi.”
Chung Thái Lam ôm eo Chu Mạnh Ngôn, dựa đầu vào vai anh rồi hỏi: “Anh nghĩ kỹ chưa?”
“Gặp nguy hiểm ư? Không sao, anh thích vậy.” Anh hôn nhẹ vào sau tai cô, nhẹ nhàng lên tiếng: “Vậy em có hối hận không? Anh là một người bạn trai có thể biến mất bất cứ lúc nào đấy.”
Chung Thái Lam sững sờ, giả vờ như vừa mới nhận ra điều gì đó: “Anh nói vậy thì em mới nhận ra…”
Chu Mạnh Ngôn nổi giận: “Này, em đã đồng ý rồi, không được đổi ý.”
“Em đùa thôi.” Chung Thái Lam bật cười: “Không đổi ý đâu, em sợ bây giờ em mà đổi ý thì anh sẽ lại biến mất.”
Bây giờ cô vẫn rất lo lắng và sợ hãi, giống như có một lưỡi dao treo trên đầu mình vậy, bây giờ chỉ có chừng ấy thời gian, hai người định dùng để yêu nhau hay tiếp tục bối rối đây? Không cần nói thì mọi người cũng đoán được đáp án rồi.
Nếu chỉ có thể ở bên nhau một khoảng thời gian nhất định thì hãy dùng để yêu nhau đi.
Chu Mạnh Ngôn thở phào nhẹ nhõm, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-la-mot-cau-chuyen-bi-an/1726368/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.