Chung Thái Lam rất coi trọng cuộc hẹn với Nhiếp Chi Văn, cô thay quần áo, trang điểm từ khá sớm, chỗ nào trên mặt bị thương vẫn chưa lành thì bôi kem nền lên, váy không che được vết bầm tím trên đùi thì cô dùng tất tối màu, kính áp tròng bình thường cũng đổi sang loại giãn tròng, thoáng cái đã có cặp mắt long lanh động lòng người.
Chu Mạnh Ngôn nhìn cả quá trình biến hình này của cô, không nhịn được mà hỏi, “Cô có ý gì với Nhiếp Chi Văn à?”
Lúc này Chung Thái Lam đang dùng lô để quấn tóc lên, nghe vậy thì quay sang hỏi: “Sao anh lại nghĩ thế?”
Chu Mạnh Ngôn nhìn cô từ trên xuống dưới: “Nếu không thì làm vậy có cần thiết không?”
“Cần chứ.” Chung Thái Lam chọn màu son, “Mời người ta ăn cơm, còn để trả ơn cứu mạng, trịnh trọng một chút thì có gì quá đáng đâu.”
Chu Mạnh Ngôn ngồi dưới sàn nhà, chống cằm nhìn cô: “Cô đã nói như vậy thì tôi cũng đành chịu.”
“Giọng anh hơi là lạ.” Chung Thái Lam quay sang nhìn anh, “Anh có ý kiến gì với Nhiếp Chi Văn à?”
Chu Mạnh Ngôn đáp: “Không phải là có ý kiến gì cả, tôi chỉ cảm thấy nếu như nói rằng trong cuộc đời ai cũng có một định mệnh xuất hiện vào những lúc tăm tối nhất thì cô không thấy Nhiếp Chi Văn rất giống nam chính của cuộc đời mình à? Cao ráo, đẹp trai, giàu có, tính cách ngay thẳng, vô tình kết bạn với cô rồi biến thành ân nhân cứu mạng của cô, sau đó hai người sẽ tự nhiên tiếp xúc với nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-la-mot-cau-chuyen-bi-an/1726319/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.