Từ bao giờ ư? Chu Mạnh Ngôn thật sự không biết: “Tôi không hỏi.”
Chung Thái Lam suy nghĩ một chút rồi thở dài, nói: “Dù có biết thì cũng chẳng có tác dụng gì cả, cô ấy quay một bộ phim rồi bị thương là chuyện rất bình thường, đâu nhất thiết phải vì mấy chuyện khó nói kia.”
Chu Mạnh Ngôn hơi nhíu mày, bỏ tai nghe xuống và hỏi: “Chung Thái Lam, lúc nào cô cũng thế này à?”
“Gì cơ?” Chung Thái Lam không hiểu.
Chu Mạnh Ngôn nghĩ một lúc rồi mới tìm được cụm từ phù hợp để miêu tả cô: “Dễ dàng từ bỏ.” Anh ngừng một lát, sau đó giải thích cụ thể, “Cô có một ý tưởng, sau đó cô có thể sẽ thử nghiệm nó, nhưng nếu cô gặp vấn đề thì lại không chịu tiến thêm bước nữa, như vậy sẽ rất thiệt thòi.”
Anh đã phát hiện ra vấn đề này từ trước rồi, lúc theo dõi Triệu Trác Việt cũng thế, Chung Thái Lam đã mất rất nhiều công sức nằm vùng nhưng vừa mất dấu thì cô lại cảm thấy mình không thể làm được chuyện đó, sau đó muốn từ bỏ, nhưng thực ra chỉ cần suy đoán một chút thì có thể tìm được hướng đi của ông ta.
Bây giờ cũng vậy, Chung Thái Lam nghi ngờ và đặt câu hỏi, nhưng sau khi không tìm được đáp án thì cô lại viện cớ, không muốn anh nhớ rõ chuyện này để về sau hỏi lại.
So với những người chỉ nghĩ, không dám đi bước đầu tiên thì Chung Thái Lam đã khá hơn rất nhiều rồi, nhưng như vậy thì sẽ càng thiệt thòi, trả giá nhiều nhưng lại chẳng nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-la-mot-cau-chuyen-bi-an/1726312/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.