Lúc Chung Thái Lam tỉnh lại thì đã thấy mình đang nằm ở bệnh viện.
Mùi thuốc khử trùng gay mũi, tiếng nước truyền dịch "tí tách", mọi thứ đều đang nói cho cô biết là cô đã tìm được đường sống trong chỗ chết rồi, vậy nên mặc dù khắp người đều đau muốn chết nhưng Chung Thái Lam vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
Còn sống thật tốt. Chung Thái Lam nghĩ vậy, sau đó nhắm mắt lại, yên tâm ngủ một giấc.
Lần thứ hai tỉnh lại đúng lúc bác sĩ đang kiểm tra, thấy cô đã mở mắt, bác sĩ hỏi thăm vài vấn đề, sau đó thoải mái gật đầu: “Hồi phục không tệ, hai ngày nữa là có thể xuất viện rồi.”
Chung Thái Lam cực kì ngạc nhiên, bây giờ người cô đau nhức chết đi được, vậy mà lại không sao ư?
Chắc là bác sĩ cũng nhận ra điều cô thắc mắc nên lập tức nói thêm: “Cô rất may mắn, không bị thương đến xương cốt và nội tạng, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là có thể xuất viện rồi.”
Chung Thái Lam hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại thì đây chắc là công lao của Chu Mạnh Ngôn rồi.
Có điều, mặc dù vết thương trên người không nghiêm trọng nhưng thời gian nằm viện của cô vẫn không hề dễ chịu chút nào, đồ ăn trong bệnh viện rất khó ăn, đúng lúc cô đang ngồi gẩy cơm thì người giúp việc nhà họ Quách đến và đưa cho cô một chiếc cặp lồng đựng canh gà hầm, Chung Thái Lam uống một ngụm rồi thở phào nhẹ nhõm, canh gà hầm rất ngon, uống vào như được sống lại vậy.
“Tiểu Hàm không sao chứ ạ?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-la-mot-cau-chuyen-bi-an/1726297/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.