Quá khứ, thật sự chỉ giống như một nắm tro tàn. Tương lai, lại mịt mù tựa sương khói, không thể nào mà có thể tìm kiếm đường đi cho chính mình. Yêu, lẽ nào lại phải cam chịu những đau khổ như vậy? Ẩn nhẫn sự quyến luyến, còn âm ỉ dâng lên cảm giác đau lòng. Nào có ai hiểu thấu? Tình là mê luyến. Tình còn, trái tim hạnh phúc. Nhưng tình hết, trái tim chỉ còn lại là vạn kiếp đau thương.
Thời gian trôi qua thật mau, nhưng cũng thật chậm rãi. Tại sao anh lại dễ dàng bước đến trong cuộc đời của cô nhưng chỉ là trong phút chốc, rồi vô thực tan biến như chưa hề tồn tại? Cô đau...trái tim cô đang đau, rất đau! Trải qua ba lần sống chết, cái cảm giác yêu thương mà cô nhận được cũng chỉ là một con số không xấp xỉ. Cô biết, cô yêu anh, yêu rất nhiều, nhưng đáng tiếc, cô lại thiếu thốn đi tình thương từ anh. Cô yêu anh, nhưng đáng tiếc, hai người ngỡ như đứng cách biệt tại hai bán cầu, càng cố gắng tiến tới lại càng xa vời hơn nữa.
Yêu, tại sao lại khó khăn đến thế? Có lẽ đã đến lúc phải buông tay, kết thúc một trò chơi tình ái không mấy tốt đẹp này. Nhưng khi trò chơi đã kết thúc, hai người tại sao lại vẫn cư nhiên ở chung một chỗ?