Tiếng chuông cửa inh ỏi làm Thiên Diệc thức giấc. Cậu thực sự ngủ mê đến nỗi chuông báo thức cũng không nghe thấy, may mà còn 2 tiếng nữa mới đến giờ hẹn, không thì cậu sẽ chết trong nước bọt của mẹ mất. Tiếng chuông vẫn cứ vang lên từng chập, cậu lê lết thân xác vừa tỉnh ngủ ra mở cửa, chắc là chuyển phát nhanh.
- Đến ngay...
Thiên Diệc mở to mắt nhìn vị khách của mình. Chẳng lẽ cậu chưa tỉnh ngủ? Cậu nhắm mắt lại một lúc rồi mở ra, anh ta vẫn ở trước mắt.
Lai An nhìn vẻ mặt ngái ngủ của cậu đến thất thần, hình như anh đã phá hỏng giấc ngủ ngon của cậu. Anh nhìn cậu, nhu tình khẽ hiện lên đôi mắt...
- Tôi làm em thức giấc?
- Không... không sao, sao anh lại ở đây? — Cậu ngơ ngác hỏi.
- Tìm em! Em không mời tôi vào nhà sao? — Anh mỉm cười.
- A... mời vào. — Cậu chợt bừng tỉnh khỏi cơn mê, xấu hổ mời anh vào nhà.
Lai An âm thầm đánh giá căn nhà cậu, mọi thứ đều ngăn nắp. Màu chủ đạo là trắng và kem, bên dưới sàn được lót thảm lông màu nâu sẫm sang trọng, căn nhà được trang trí cẩn thận, xem ra cậu rất chú trọng không gian của riêng mình và biết cách hưởng thụ cuộc sống.
- Mời ngồi, anh uống cà phê hay trà? Nhà tôi chỉ có hai thứ đó.
- Trà vậy, cũng lâu rồi không uống.
Anh nhìn theo dáng cậu khuất sau phòng bếp, nhoẻn miệng cười. Anh đứng dậy dạo quanh căn phòng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-dua/2214634/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.