Lương Âm Dạ chọn phim tình cảm, trong số đó sẽ khó tránh khỏi cảnh phim thân mật.
Nhưng bọn họ là tình nhân, cùng xem thì cũng không có gì.
Cô vuốt lông bé Trăng, tựa vào ghế sô pha, cảm giác lười biếng trên người và con mèo trong ngực cô quả thực giống nhau như đúc.
Văn Yến dùng dĩa xiên trái cây đưa tới miệng cô.
Đúng lúc đến cảnh nam nữ chính ôm nhau, kịch bản đang là lúc cao trào, Lương Âm Dạ chuyên chú xem phim, không để tâm mà cắn lát trái cây anh đưa tới.
Không chú ý tới tầm mắt anh không ở trên màn hình, mà rơi trên người cô.
“Em nói xem...”
Anh hé môi, nhưng dừng lại.
Lương Âm Dạ: “Ừm?”
Văn Yến không nhanh không chậm ở bên tai cô nói: “Đến lúc đó em đóng phim mới, có phải cũng là như vậy không?”
Lương Âm Dạ sửng sốt một lúc, mới kịp phản ứng anh nói về phim mới của mình và hình ảnh trên ti vi vào thời khắc này.
Cô giả vờ suy nghĩ sâu xa mà trả lời: “Em cảm thấy là không đâu.”
“Vậy à?” Anh cũng như có điều suy nghĩ: “Anh cảm thấy là vậy.”
… Trên ti vi đã đến cảnh hôn.
Lương Âm Dạ cứng ngắc nghiêng đầu nhìn anh, ra vẻ từ chối mà nhìn màn hình: “Sao có thể? Em cảm thấy không đâu.”
“Nếu là vậy thì làm thế nào đây?”
Cô không biết.
Sao cô biết được.
Cô nghiêng người, đầu ngón tay trắng nõn cầm một quả dâu nhét vào miệng anh, nói chắc như đinh đóng cột: “Chắc chắn là không đâu, chỉ là mức độ bình thường mà thôi.”
Đôi mắt đen nhánh của anh nhìn chằm chằm cô, thuận theo tay cô ăn quả dâu kia, nhưng động tác không dừng lại. Lương Âm Dạ “A” một tiếng, đột nhiên thu tay lại… Cô nhìn anh, vuốt ve đầu ngón tay, phía trên có dấu răng nhàn nhạt.
Kẻ đầu sỏ không hề định xin lỗi, ngược lại còn thản nhiên nhìn cô, đưa ra yêu cầu: “Còn muốn nữa.”
Bọn họ không coi ai ra gì.
Nào còn nhớ tới trăm ngàn người giờ phút này đang xem phát sóng trực tiếp.
Lương Âm Dạ chột dạ, cô bưng đĩa trái cây qua, kiên nhẫn đút cho anh từng miếng.
Dạ Yến đau lòng ôm đầu: [Sao em nuông chiều anh ấy như vậy chứ!!]
Bé Trăng cũng không nhìn nổi nữa, bị cô đặt xuống thì vốn nằm bên chân cô, lúc này bắt đầu đi tới đi lui, giơ móng vuốt lên về phía cô mà cào cào: “Meo ~”
Ở giữa đủ loại ngọt ngào trong bình luận trực tiếp, có mấy bình luận khá nổi bật nhảy ra…
[Đây là đang nói đến kịch bản mới? Con gái tôi rốt cuộc quay về làm việc rồi?]
[Phim mới gì? Trời ạ, rốt cuộc em cũng muốn đóng phim mới rồi!]
Giọng điệu này rất giống là người hâm mộ cá nhân của Lương Âm Dạ.
Bắt đầu từ lúc chương trình giải trí phát sóng, cũng đủ để thấy được người chỉ hâm mộ cô mâu thuẫn. Từ đầu đến cuối, bọn họ không tin là thật, cho đến sau này, bằng chứng bị bày ở trước mặt, bọn họ không thể không bị ép đối mặt với thực tế. Nhưng mức độ đón nhận của bọn họ đối với Văn Yến vẫn có hạn, đối với việc cô hẹn hò, bọn họ vô cảm, chỉ thích một mình cô thôi.
Mà tối nay là lần phát sóng trực tiếp cuộc sống sau này của Văn Yến và Lương Âm Dạ sau chương trình hẹn hò, Dạ Yến còn cho rằng bọn họ không ở đây. Vừa rồi ở trong một đống bình luận, quả thật cũng không có tung tích của bọn họ. Không ngờ hàn huyên tới “phim mới”, bọn họ không kiềm chế được mà nhảy ra, lúc này mới xuất hiện.
Dạ Yến không nhịn được trò chuyện với bọn họ:
[Úi chà, các cô cũng đến xem phát sóng trực tiếp à? Xem chị gái và anh rể ân ái nồng thắm?]
[Đã nói là không thích mà! Không phải các cô vẫn đến xem đấy thôi! Miệng thì chê mà cơ thể thì thành thật! Đi theo chúng ta cùng gặm kẹo thì có sao đâu!]
[Đám người này các cô vừa nói không thích vừa đúng giờ đón xem hơn ai hết. Chương trình năm ngoái là thế, phát sóng trực tiếp năm nay cũng là thế, chậc chậc chậc.]
Người hâm mộ cá nhân rối rít chau mày:
[Con gái cưng của tôi lâu như vậy không lộ diện, không nhận việc không có phim cũng không có hoạt động, vất vả lắm mới phát sóng trực tiếp một lần, bọn tôi đến xem cô ấy thì sao hả! Không được hả?]
[Số liệu của phát sóng trực tiếp cũng là số liệu! Trong lần phát sóng trực tiếp này, cô ấy là một trong số nhân vật chính, dĩ nhiên bọn tôi phải đến lướt số liệu! Không xem cũng phải xem!]
[Cần cô quan tâm chắc!!! Ai muốn cùng gặm kẹo chung với các cô!!!]
Chiến hỏa hai phe kéo dài đã lâu, đến nay cũng không dứt.
Là mức độ người qua đường xem thế là đủ rồi. Thậm chí còn để cho bọn họ hứng thú xem, mỗi lần song phương cãi nhau, luôn có không ít người qua đường hứng thú đến nghe ngóng.
Lương Âm Dạ đút mấy lần nhưng lòng không được bình tĩnh, tầm mắt lại quay lại ti vi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ánh sáng và bầu không khí rất tốt, nắng chiều chiếu xuống, nam nữ chính đứng ở trên cây cầu dài hôn nhau.
Anh nắm lấy một bàn tay của cô, ngón tay vuốt ve kẽ ngón cái và ngón trỏ của cô, từ chậm đến nhanh.
Lúc cô lại đút anh ăn thêm một miếng nữa, đầu ngón tay bị anh cố ý cắn vào.
Hàng mi dài Lương Âm Dạ run run, cô nhìn anh, mà anh đã thả ra như không có chuyện gì xảy ra.
Đối với cô mà nói, ngụ ý đã quá đủ rồi.
Đầu ngón tay của Lương Âm Dạ chần chừ, không biết bản thân có nên cách anh xa một chút hay không.
Cô vừa đi chính là mấy tháng, nửa năm một năm, về chưa được mấy ngày đã cùng anh ở chung một chỗ, hình như bọn họ thân mật với nhau bất cứ lúc nào bất cứ chỗ nào đều là chuyện thường.
Ví dụ như cô ngồi ở đây, anh cũng đi qua đây, không thể nào không ngồi sát cô, cũng không có khả năng chịu đựng mà không chạm vào cô.
Trong vòng một ngày, cô hoảng sợ nhận ra hình như cô không đếm kỹ bọn họ đã hôn nhau bao nhiêu lần. Chỉ là vào ban đêm... mỗi đêm có mấy lần, ít nhiều gì trong lòng cô cũng có con số.
Hôm nay ghi hình chương trình giải trí, anh quả thật đã quy củ một cách quá đáng.
Nhưng ngọn lửa bị kìm nén thì cũng là lửa, cô lơ đãng nhìn sang bên cạnh.
Anh khẽ nhướng mày, phát hiện ra ý đồ của cô, nhưng cũng không quan tâm, dường như rất chắc chắn cô không chạy thoát được.
Anh không cắn cô nữa, chỉ yên tĩnh cùng cô xem phim điện ảnh.
Mặc dù anh không gây khó dễ nữa, nhưng mấy ngày qua, về số lần mà anh nhắc tới chuyện đó, Lương Âm Dạ cảm giác được nếu lúc này quả thật là quay phim, chắc hẳn người này cũng phải cất chứa mấy lu giấm mất. Chỉ là không biết đến lúc đó, anh có thời gian đến đoàn phim trông chừng cô hay không thôi.
Chỉ là suy nghĩ thôi, cả người cô cũng đã cứng ngắc.
Bé Trăng một lần nữa nhảy vào lòng Lương Âm Dạ, nhìn chằm chằm Văn Yến.
Người xem trước ống kính cũng nhìn ra được: Anh đối với cô là mười phần dịu dàng và kiên nhẫn, nhưng đối với nó thì không, vô cùng hờ hững nhìn nó một cái, ánh mắt mơ hồ có vẻ khiêu khích… Cô ấy là của tao, mày có ý kiến à?
Đáng tiếc đây là con mèo yếu đuối, sẽ không xông lên cùng anh ồn ào, chống đối anh, chỉ mềm nhũn nằm bò trong lòng cô, rồi lại đẩy đẩy, oan ức “Meo” một tiếng, muốn được chủ nhân an ủi.
Đôi mắt hẹp dài của người đàn ông nhẹ nhàng híp lại.
Rốt cuộc vẫn không nhìn nổi cô sờ nó mãi, đầu ngón tay bạch ngọc không ngừng rơi trên người nó, nhưng bởi vì có ống kính, không cách nào lúc nào cũng rơi trên người anh được… Anh xách con mèo kia lên rồi ôm vào lòng mình, lúc cô nhìn qua, nói ngắn gọn: “Để anh ôm.”
Lương Âm Dạ xem phim điện ảnh nên không để tâm, nhưng người xem đang chuyên tâm giải mã anh.
[Ham muốn chiếm làm của riêng của đạo diễn Văn mạnh như tôi tưởng tượng.]
[Ban đầu nhìn ra được một chút manh mối rồi, hiện tại chỉ nói là quả nhiên là vậy.]
[Bây giờ tôi rất mong đợi hai người bọn họ sinh một bé cưng, muốn xem dáng vẻ đạo diễn Văn và bé cưng tranh đoạt nhau. Đúng vậy, không sai, tôi chắc chắn anh ấy chắc chắn sẽ ghen :)]
[Mèo nói: Anh buông tôi ra! Tôi nằm trong lòng cô ấy thoải mái như vậy, tại sao phải bắt tôi đi!]
Xem bộ phim này xong, Lương Âm Dạ còn muốn xem một bộ nữa, nhưng vừa tìm ra thì anh bị công việc kêu đi mất. Lúc đợi anh làm xong rồi quay về, cô đã tựa vào ghế sô pha ngủ, trên màn hình, phim điện ảnh đang chiếu được một nửa.
Lúc bọn họ cho rằng anh sẽ ôm cô về phòng ngủ, ống kính đang ghi hình, tất cả mọi người nhìn thấy…
Anh đi tới bên người cô, quỳ một chân xuống.
Bởi vì cảnh tượng này mà bọn họ nín thở.
Anh không trực tiếp ôm lấy cô như bọn họ nghĩ.
Mà quỳ ở bên ghế sô pha, đến gần trán cô rồi khẽ hôn, lại chậm rãi hôn lên chóp mũi, bên môi cô.
Dáng vẻ thành kính làm cho tim người ta đập loạn. Anh chỉ hôn cô như vậy, mang theo sự tôn kính thành khẩn nhất, hóa thân thành tín đồ trung thành nhất.
Như thể đang hôn nàng thơ của anh.
Đã có người không nhịn được cắn ngón tay, kiềm chế kích động, mà quên mất bản thân chỉ đang xem phát sóng trực tiếp, cho dù phát ra âm thanh, cũng không quấy rầy cảnh tượng này.
Hàng mi đen nhẹ nhàng run run giống một cây quạt nhỏ, mà nụ hôn của anh cũng rơi trên mắt cô, mang theo tính chất trấn an, một lần nữa cho người sắp tỉnh lại đậy một dấu phong ấn.
Qua rất lâu, bình luận trực tiếp mới tìm về âm thanh của mình.
[Quá, quá khát khao rồi phải không?]
[Tôi tôi tôi tôi chỉ muốn hóa thân, hóa thân thành tấm thảm là sao?? Bị anh ấy quỳ, tôi cũng bằng lòng.]
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
[Ánh đèn nửa sáng nửa tối, phim điện ảnh đang chiếu một nửa, không coi ai ra gì mà trộm hôn, thằng nhóc anh đừng biết cách quá, đừng biết cách quá, a a a.]
[Giám định xong rồi, anh ấy yêu sâu đậm, anh ấy thích muốn chết. “Có là may mắn của tôi, mất là vận mệnh của tôi” không khoa trương, cũng không phải là lời nói tình cảm gì, đó là hình dung tinh chuẩn dành cho anh ấy.]
[Trước kia rốt cuộc vì sao tách ra năm năm? Nhìn thấy anh ấy như vậy, năm ngày cũng không xa cách nổi, sợ là năm năm đó còn không phải lấy đi một nửa cái mạng của anh ấy?]
[Còn đóng phim điện ảnh gì nữa... Tùy tiện lấy một cảnh tượng ra thì đều là phim điện ảnh lớn. Mập mờ giữa bọn họ ngập tràn cả rồi, chiếu trên màn ảnh lớn thì bảo đảm phòng vé!]
[A, tay áo chỗ bả vai cô ấy trượt xuống kìa, đó là vết hôn à? Chỗ xương quai xanh là vết hôn! Những thứ kia là vết hôn!!]
[Đậu xanh đậu xanh đậu xanh!! Kịch liệt vậy!!]
Mới được hai giây, cô đã bị anh ôm lấy, anh lấy thân thể che kín cô, mọi người không soi được nữa.
Một chút phát hiện vừa rồi bị nghẹn ở nửa đường, đáng tiếc bọn họ tinh mắt thì tinh mắt, nhưng tay chẳng nhanh bằng anh, không thể chụp màn hình để soi kỹ.
Bóng lưng anh ôm cô về phòng vững chãi mà kiên cố.
Chỉ chừa lại một đám người vừa kích động đập bàn đứng bật dậy, lại bị mắc kẹt khi hình ảnh biến mất, không lên không xuống được.
… Không phải chứ, anh che kín như vậy để làm gì!
Bọn họ không nhìn nhầm, tuyệt đối không nhìn nhầm!
Một góc của câu chuyện bí ẩn như bị vén lên, khiến cho người ta thoáng cảm nhận được một chút manh mối.
Đoạn văn đặc sắc trong Super Topic Dạ Yến, đoạn mở đầu thống nhất của tất cả tiểu thuyết hư cấu gần như khắc trong xương cốt của mỗi một Dạ Yến, quen thuộc giống như hít thở:
[Nghe tiếng ống tiêu vang lên giữa buổi tiệc mang tên Dạ Yến... Bọn họ vui sướng đến mức tận cùng ở chỗ không người.]
...
Hôm nay ghi hình cả một ngày, hiện trường phát sóng trực tiếp bị lố thời gian, có thể nói là tràn đầy thành ý, cuộc sống về sau của cặp này đã được quay xong, vừa chất lượng vừa thích hợp.
Dáng vẻ lúc bọn họ ở chung với nhau bị vạch trần trước mặt mọi người, cho dù chỉ là một góc, những người hâm mộ cũng đã rất là thỏa mãn.
Trong Super Topic của cặp đôi này có một bài thảo luận hot nhất đang nói: [Chúng ta may mắn có thể làm chứng cho tình yêu rực cháy lại long trọng này, một đường đồng hành cùng bọn họ, chúng ta đã viên mãn rồi.]
Từ lúc “Hẹn Hò Không” công bố khách mời thần bí, đến cuộc sống về sau hoàn mỹ bây giờ, mọi thứ đều giống như là nằm mơ, trân quý không chân thật.
Nhưng bọn họ như thế này là đã đáng giá.
Từ một nhóm người sớm nhất của bảy năm trước, đến một nhóm người vào sân của năm năm trước, rồi đến người hâm mộ chậm chạp mới lọt hố của năm năm sau...
Văn Yến được như nguyện.
Tâm nguyện của tất cả Dạ Yến cũng được đền bù.
Bọn họ phải nghỉ ngơi rồi, hôm nay phát sóng trực tiếp cũng đi vào hồi cuối.
Mãi đến khi còn có một đám người không nỡ, không muốn thoát phát sóng trực tiếp.
Lúc bọn họ điên cuồng thúc giục kết hôn ở trong bình luận trực tiếp, còn có người thúc giục sinh con…
Chủ yếu là vừa rồi nhìn thấy đạo diễn Văn và mèo nhỏ ghen tị với nhau, gia tộc thúc giục sinh con được sinh ra, chủ yếu muốn xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.
[Một người hâm mộ Dạ Yến muốn ngồi hóng phát sóng trực tiếp hiện trường kết hôn của cặp đôi này!]
[Nên kết hôn rồi! Nên kết hôn rồi! Đạo diễn Văn nằm mơ cũng đang muốn! Khi nào chị thỏa mãn anh ấy nè!]
[Ngày kết hôn, có thể tôi sẽ khóc mất, hu hu hu hu]
[Chị tôi phải gây dựng sự nghiệp, cảm ơn, cô ấy mới bao lớn, vội vàng thúc giục kết hôn cái gì?! Hẹn hò thì nhất định phải kết hôn? Các cô sống ở thời viễn cổ?]
[Sao lầu trên còn ở đây vậy? Đừng tranh cãi nữa, cô cũng là tình yêu đích thực, không phải tình yêu đích thực thì sao cô xem tới hiện tại! Mọi chuyện chẳng qua là cô ngụy trang thôi, tôi nhìn thấu cả rồi!]
[Tôi không tranh cãi với người phía trên, đón xem cả một ngày, kết thúc rồi còn không nỡ đi, là thành phần gì thì lòng mọi người biết rõ, hoan nghênh cô gia nhập Super Topic Dạ Yến, bảo đảm cô vào rồi là không muốn đi]
Phát sóng trực tiếp kết thúc.
Nhân viên công tác lục tục rời đi.
Rốt cuộc cũng quay lại thế giới chỉ có hai người bọn họ, không có ống kính, không có người xem.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]