Bao lì xì này quả thực là có lòng thành, còn lớn hơn bàn tay của Lương Âm Dạ.
Cô cầm nó trong tay, nhưng chẳng biết từ lúc nào mà vẫn để nó bay xuống đất.
Lúc về phòng để tắm rửa, cô mới khoác áo ngủ đi ra, ngồi xổm trước mặt nó nhặt nó lên.
Anh còn ở trong phòng, chỗ này yên tĩnh.
Cô mở bao lì xì kia ra, lấy một xấp tiền giấy từ bên trong ra, còn có một tấm thẻ.
… Quả thật là một bao lì xì tiền mừng tuổi đủ dày.
Đạo diễn Văn nổi tiếng quả thực là xa xỉ.
Ngay cả bao lì xì mà cũng hào phóng như vậy.
Lương Âm Dạ cong môi, từ dưới đất đứng lên. Áo ngủ lụa ở đầu vai trượt xuống, cô không cảm giác được, cũng không để tâm một mảng da thịt sắc tuyết và hành động vô cùng bắt mắt.
Cô hơi đói, đi vào nhà bếp nghiên cứu cách hâm nóng thức ăn.
Văn Yến đi từ bên trong ra, thay một bộ đồ mặc ở nhà chỉnh tề sạch sẽ, lúc nghiêm túc thì lại là dáng vẻ đứng đắn cao quý. Anh nhìn cô đứng ở đó nhấn nút vài lần, nhưng hình như cảm thấy không đúng, lại hủy bỏ rồi khởi động lại.
Anh cong môi. Nhưng bóng dáng xem náo nhiệt rất nhanh bị cô phát giác, cô tức giận nói: “Còn không phải tại anh hết, thức ăn nguội cả rồi, anh còn cười được nữa.”
Người nào đó nhận tội.
Đi đến để cứu vớt hiện trường tai nạn.
Lương Âm Dạ tiện đà cầm lấy bao lì xì lớn vừa để ở bên cạnh, giơ nó lên: “Bao lì xì của năm đầu tiên to vậy sao?”
Tuy không biết số tiền trong thẻ, nhưng nghĩ thì cũng có thể biết là sẽ không quá nhỏ.
“Không phải năm đầu tiên.” Anh không quay đầu lại mà xử lý thức ăn, giọng nói giống một miếng ngọc rất trong trẻo.
Lương Âm Dạ sững sờ. Cô suy nghĩ một lát, nhẹ nhàng nhíu mày, ký ức quá khứ bị kéo về.
Hình như quả thật không phải là năm đầu tiên.
Nói là năm đầu tiên thì không khỏi quá lỗ mãng.
Thậm chí là vào cái tết đầu tiên, cô vừa về nhà thì đã nhận được rồi.
Năm ấy, ba mẹ anh ở một thành phố khác làm việc kinh doanh, không thể vội vã quay về ăn tết với anh, đó là lần đầu tiên anh ăn tết ở trong nhà nhà họ Lương.
… Cũng là lần đầu tiên cô ăn tết ở trong nhà nhà họ Lương.
Ba mẹ cũng cho cô bao lì xì, mỗi người một bao, lúc ba và cô nói chuyện, không biết Lương Xán từ chỗ nào xuất hiện, chạy đến vội vàng kéo ông ấy đi, nói là có chuyện gì đó cần ông ấy hỗ trợ.
Lương Âm Dạ tiện đà cất bao lì xì, đi đến phòng xem phim để tìm phim xem, tiêu hao thời gian cả đêm, từ buổi tối đến đêm khuya, không cẩn thận ngủ quên ở chỗ này. Nửa đêm tỉnh lại, cô vừa muốn đứng dậy về phòng, nhưng chợt phát hiện trong tầm tay là một bao lì xì bị niêm phong.
Nhà họ Lương có không ít doanh nhân tới lui, cộng thêm họ hàng thân thiết và bạn tốt, năm ấy, cô nhận được không ít bao lì xì. Mà bao lì xì mà bọn họ cho bình thường đều là hai phần, cô và Lương Xán mỗi người một bao.
Mà sau tết, cô nghe Lương Xán và bạn bè nói về số lượng bao lì xì mà cô ta nhận được, lặng lẽ đếm trong lòng... Phát hiện bản thân nhiều hơn cô ta một bao.
Bao lì xì đó là bao lì xì nào, dường như cũng không khó nghĩ ra.
Trong lòng cô dao động.
… Anh hình như chỉ cho cô bao lì xì, Lương Xán không có.
Dưới tình huống bình đẳng gọi là “đối xử như nhau”, cô nhận được một phần thiên vị mang theo cảm giác rất kỳ lạ.
Rất kỳ quái là cô vô cùng thích cảm giác này.
Một khắc ấy, cô rất vui vẻ, nhận được nhiều bao lì xì như vậy, số lượng cũng không ít, nhưng cũng không có bao lì xì nào khiến cô vui vẻ như vậy.
Sau này, bọn họ ra mắt công chúng, vào cái tết đầu tiên, bọn họ đón tết ở trong đoàn phim.
Một giây trước bọn họ còn thảo luận quay phim, một giây kế tiếp, anh nhìn cô mấy giây, lấy một thứ màu đỏ từ trong túi áo măng tô màu đen ra đưa cho cô: “Một năm mới thuận lợi nhé.”
Năm ấy, bọn họ cũng là lần đầu tiên kiếm được tiền.
Cô mở ra mới phát hiện, số tiền lớn hơn năm ngoái rất nhiều, đó là một bao lì xì rất lớn.
… Trước kia anh chưa độc lập, có lẽ là tiêu tiền ba mẹ, cho nên chỉ tặng cô tâm ý. Nhưng sau khi tự kiếm tiền, anh lại tặng cho cô lì xì, anh không còn nương tay nữa, năm sau lớn hơn năm trước, lớn đến mức Lương Âm Dạ cho rằng có phải anh có chuyện gì cần cô làm hay không, thậm chí còn muốn trả lại cho anh một ít tiền.
Nhưng khi đó, mi mắt anh cười, đè lại bàn tay cô động vào bao tiền lì xì đó: “Cho em thì nhận đi. Tiền anh kiếm được, cho em tiêu xài một chút có sao đâu.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Anh không để tâm, cũng không cảm thấy số tiền kia khổng lồ, cũng không cảm thấy không thích hợp.
Lương Âm Dạ đành lo lắng mà nhận lấy nó.
Chỉ là không ngờ, sau này, đồ vật cô nhận được cuối cùng càng ngày càng nhiều, so với bao lì xì kia, giá trị của chúng nó cũng không tính là lớn.
Lương Âm Dạ lấy lại tinh thần, nhìn người trước mặt đã hâm nóng thức ăn rồi bưng ra ngoài, bỗng nhiên đi lên trước ôm eo anh.
Anh sẽ khiến cho cô cảm thấy.
Thích anh là một chuyện rất tốt đẹp.
Còn có việc...
Hẹn hò với anh cũng là vậy.
Anh thở dài, dường như rất là thương tiếc: “Vừa hâm nóng xong.”
Nhưng lại muốn đặt chúng nó xuống.
Lương Âm Dạ nghe ra ngụ ý trong đó, lật đật đi lui ra sau.
“Văn Yến, vừa rồi bọn họ đang nghiên cứu, lúc riêng tư, có phải ham muốn của anh rất nặng không?”
Cô cũng chỉ thuận miệng nói, vội vàng bưng thức ăn chạy ra ngoài.
Đến khi bắt đầu bày đũa, cô đã quên mất chuyện này, anh tùy ý “Ừ” một tiếng. Cô khó hiểu ngẩng đầu, anh tiếp tục nói: “Quả thật là khá nặng.”
Lương Âm Dạ ngẩn ra. Cô không biết sao anh làm được chuyện này nữa, có thể nghiêm trang đạo mạo nói lời nói này.
Anh cong môi, thăm dò kề sát mơn trớn môi cô: “Chỉ muốn làm với em.”
Làm mãi, vĩnh viễn không ngừng.
Ánh mắt anh u ám.
Cô suýt sắp bị nhấn chìm trong ánh mắt thâm thúy này. Không biết là có phải đã nhận ra cái gì rồi không, cô không dám nghe nữa, vội vàng lấy tay bịt miệng anh.
Cô... Bây giờ cô đi ra ngoài tìm Đường Vi, lập tức đi công tác, xử lý công việc hai tháng còn kịp không? Hoặc lập tức lên đường đi Mỹ tìm Tiểu Tang?
Văn Yến không hề nhận ra ý tưởng hỗn loạn của cô, còn thuận thế hôn bàn tay cô.
Cô rất kinh hoảng mở to mắt, giống như bị điện giật mà nhanh chóng rút tay lại.
Ngón tay cong lại, xúc cảm trong lòng bàn tay vẫn còn.
“Văn Yến...”
Anh khắc chế tất cả cảm xúc, không mặc cho chúng nó tiếp tục trút ra nữa, chỉ dịu dàng cười cười: “Không trêu em nữa, mau ăn đi, nếm thử mùi vị xem.”
Hàng mi nhọn của Lương Âm Dạ vẫn hơi cau lại.
… Thức ăn đã được hâm nóng, may mà hương vị vẫn rất ngon.
Buổi tối, lúc bọn họ chuẩn bị làm bữa cơm giao thừa, Lương Tuấn và Hà Chiêu Vân đến đây một chuyến… mang theo rất nhiều đồ vật.
Lúc Lương Âm Dạ nhìn thấy bọn họ, còn ngại ngùng. Dù sao thì cô về là chạy thẳng tới bên này, cũng chưa từng nghĩ là sẽ về nhà.
Ăn tết cũng vậy, chỉ muốn cùng anh ở bên này để đón tết, mà... chưa bao giờ nghĩ là phải về để đoàn viên.
Hà Chiêu Vân không tính toán, chỉ cảm thấy lần đầu tiên bọn họ ở trong nhà tự ăn tết, chỉ sợ đồ vật gì cũng không có, thiếu cái này thiếu cái kia, cho nên mang theo một vài thứ chọ bọn họ.
Lại mang theo mấy món ăn qua đây, nói là buổi tối làm thêm bữa ăn cho bọn họ, bọn họ có thể làm bớt mấy món.
Lương Âm Dạ nghe bà ấy dặn dò từng chuyện, chỉ gật đầu đáp lời.
Hà Chiêu Vân dò xét một vòng, thấy không có gì nữa, mới nhìn hai người bọn họ, lấy hai bao lì xì trong túi ra đưa cho bọn họ, mỗi người một bao: “Năm mới vui vẻ, con à.”
Bọn họ chuẩn bị về rồi, cũng không cần bọn họ tiễn, nhưng Lương Âm Dạ và Văn Yến vẫn tiễn bọn họ xuống dưới lầu: “Ba mẹ... Trên đường đi thì chú ý an toàn.”
Cô ấp úng, vẫn nhẹ giọng nói: “Năm mới vui vẻ.”
Bên ngoài đã có trẻ con đang chơi đùa, phong tục năm mới năm mới dần dần bao phủ.
Bên ngoài quá lạnh, đầu ngón tay cô lạnh lẽo.
Văn Yến cầm tay cô.
Ánh mắt Lương Tuấn quét qua bọn họ, biết bọn họ đã ở chung, mắt thấy bọn họ đã sống chung, ăn tết, ông ấy hỏi một câu: “Chuẩn bị khi nào tổ chức hôn lễ chưa?”
“Rồi ạ.”
“Còn sớm.”
Hai giọng nói gần như vang lên cùng một lúc.
Văn Yến dừng lại: “Không vội.”
Đúng lúc Lương Âm Dạ cũng lên tiếng: “Có thể cân nhắc rồi...”
Lương Tuấn cười một tiếng, vỗ vai Văn Yến, cũng không nói gì nhiều: “Có rảnh thì hai đứa thường về nhà đến thăm nhé.”
Bọn họ không cưỡng cầu cô nhất định phải về nhà ăn tết với bọn họ.
Nhưng sao trong lòng không muốn đâu?
Lương Âm Dạ nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng.
Tiễn bọn họ đi xong, Văn Yến và Lương Âm Dạ cùng đi về, cô kiệm lời, không biết đang suy nghĩ gì.
Cũng là lúc này, Văn Yến nhận được tin nhắn, anh nhìn lướt, không quá để ý mà dặn dò người kia xử lý công việc. Lương Âm Dạ tựa vào anh mà đọc tin nhắn, bất ngờ cau mày: “Bị chụp trúng rồi?!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
… Là hình ảnh hôm qua bọn họ cùng ra ngoài, bị chụp trúng lúc ở cổng khu chung cư.
Nếu như ở chỗ khác thì còn ổn, dù sao thì mối quan hệ giữa bọn họ đã được công khai, mọi người đều biết.
Nhưng ở ngay cổng khu chung cư, đơn giản là đang rõ ràng nói là bọn họ đã ở chung với nhau.
Lương Âm Dạ sợ hãi xong thì thở phào, nói với anh về may mắn của mình: “Lúc còn chưa công khai, may mà chưa bị chụp trúng lần nào cả.”
Lúc còn chưa ở chung với nhau, bọn họ cũng đã ở trong cùng khu chung cư, thậm chí là cùng tòa nhà. Cho dù không phải sống cùng một căn nhà, cũng không ở chung, nhưng chỉ cần thợ săn ảnh chụp được rồi tung tin, thì chắc chắn không giải thích được.
Cho dù bọn họ bày giấy bất động sản ra, thì đều sẽ có người nói bọn họ cố ý che giấu. Mua hai căn nhà, nhưng chỉ ở một căn nhà.
Khi đó, chuyện mà bọn họ đã làm với nhau, chuyện không thể bị chụp trúng cũng là không ít.
Ở bên nhau rồi, loại chuyện này cũng nhiều hơn.
Lương Âm Dạ vẫn vui mừng mãi, may mà số cô hên, nhiều lần như vậy mà cũng không bị thợ săn ảnh bắt được.
Cho đến lần đó video bị tung ra, lần đầu tiên cô bị lật xe, bình tĩnh lại thì cảm thấy cũng còn ổn, dù sao thì chuyện xấu đã làm nhiều lần trước đó cũng tránh thoát rồi, một lần không tránh thoát như vậy cũng không có gì. Sao có thể lần nào cũng tránh được thợ săn ảnh? Đi đêm lắm thì sao không có ngày gặp ma được.
Cô vui vẻ nói chuyện, nhưng phát hiện anh yên lặng. Lúc quay đầu nhìn anh, bắt gặp ánh mắt thâm thúy của anh.
Hàng mày mảnh của Lương Âm Dạ nhíu lại, đáy lòng dâng lên một dự cảm không tốt lắm: “Anh...”
Cô nghẹn rồi nghẹn, gian nan bổ sung một câu: “Có phải anh có chuyện gì giấu em không?”
Văn Yến kéo cô vào trong lòng, giọng nói tràn đầy nhẹ nhàng: “Tứ Tứ ngốc.”
Danh tiếng của cô càng ngày càng lớn, năm ngoái, sau khi trải qua sự việc “Sương Khói” thì cũng đã bắt đầu có sức ảnh hưởng, khứu giác của thợ săn ảnh nhạy bén nhất, sao có thể thật sự nhiều lần bình yên vô sự?
Nghĩ đến hết chuyện này đến chuyện khác mà cô đã làm nhưng không thể cho người ngoài biết được, vừa thấp thỏm vừa may mắn cảm thấy bản thân may mắn quá, anh không nhịn được cong môi.
Lương Âm Dạ rốt cuộc cũng kịp phản ứng, cô khó tin: “Cho nên đều là anh đè xuống?”
Anh từ chối cho ý kiến.
Nhưng có thể thấy rõ câu trả lời.
Trước mắt Lương Âm Dạ suýt ngất xỉu.
Thì ra, cô luôn cho rằng vận khí của mình tốt thôi, nào có phải là vận khí thật sự tốt đâu.
Luôn không bị chụp trúng, đâu phải là thể chất cô đặc thù?
Rõ ràng là có một người chủ động tiến tới bên cạnh cô, chế tạo ra đủ loại chuyện mập mờ không thể bị người ta biết được, lại một bên tiêu tiền mua chúng nó.
Lương Âm Dạ đột nhiên cảm thấy bao lì xì vừa rồi không được tính là gì cả, số tiền kia… được tính là gì?
Ánh mắt cô phức tạp nhìn Văn Yến, đáy mắt nhuộm một chút tức giận.
Từng gặp người ngu có nhiều tiền, nhưng chưa bao giờ thấy loại người hoang đường đến mức quá đáng thế này. Sợ là anh dựa vào sức của một mình mình mà nuôi sống đám thợ săn ảnh trong giới giải trí đấy chứ? Tự chế tạo điểm hot cho người ta, lại tự đi mua đứt nó.
Cô gần như không thể nhịn được nữa: “Anh không thể cách xa em một chút sao?”
Anh cách xa cô một chút, giữ một khoảng cách với cô, thì không phải thợ săn ảnh không có gì để chụp!?
Văn Yến nhẹ nhàng nhíu mày lại… Quả thật không thể.
Lương Âm Dạ càng nghĩ càng tức giận, chui từ trong lòng anh ra, quỳ ngồi trên ghế sô pha, căm tức nhìn anh: “Văn Yến…”
Cô đã bị chọc tức sắp ngất xỉu, khó có thể tưởng tượng được loại người tiêu tiền như rác lại ở bên cạnh bản thân. Cô cầm gối ôm bên cạnh ném về phía anh, xách váy chạy vào phòng… Cô cần cách anh xa một chút, yên tĩnh một chút.
Nếu cô là thợ săn ảnh, sợ rằng nửa đêm cô cũng phải cười tỉnh. Nhưng cô không phải, cô là người bầu bạn với kẻ tiêu tiền như rác kia.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]