Hình như anh có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói.
Hỏi đủ loại chi tiết trong thời gian qua của cô, hỏi sao cô to gan như vậy, một mình quay về, đi một mình từ sân bay về, cũng không sợ nửa đường bị người ta nhận ra.
Ngón tay anh di chuyển giữa tóc cô, nụ hôn cũng ẩm ướt dính nhớp.
Mãi cho đến sau nửa đêm, cô muốn kêu dừng, nghe thấy anh cười thật khẽ ở bên tai: “Dường như khả năng của chuyện này là không lớn.”
Cô mơ hồ nhớ lại.
Trước đó, lúc còn ở Mỹ, dường như anh cũng đã từng cảnh báo trước.
Đúng rồi.
Trống vắng và chia lìa mấy tháng.
Đầu ngón tay rất đẹp của cô hơi ửng hồng, giờ phút này nắm một góc thật chặt, đầu ngón tay trắng bệch, mấy lần khó nhịn.
Lương Âm Dạ học được một bài học nhớ đời từ trên người anh.
Một lần, hai lần...
Vượt quá mức độ cô có thể nghĩ đến.
Mà tối nay, sợ rằng sẽ trở thành một bài học nhớ đời mới của cô.
Lúc buồn ngủ mơ hồ, cô cảm giác được anh kề sát hôn lên bên tai cô, nhẹ giọng nói chuyện như mê sảng: “Rất nhớ em.”
Lời vừa dứt, anh dịu dàng hôn cô, giống như một vốc nước dịu dàng.
Tất cả nhớ nhung và tưởng niệm của anh trong khoảng thời gian này, không nói ra miệng, dường như đều bị che giấu ở trong ba chữ này.
Cô theo bản năng bắt lấy cái gì đó, mà anh tiện thể đưa tay qua rồi nắm chặt cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-dua-voi-dem-xuan/3741594/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.