🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mười hai năm là khái niệm gì?

Ngụ ý là còn lâu hơn trước khi bọn họ vào giới giải trí…

Bọn họ thế mà đã quen biết nhau!

Thậm chí khi đó cô mới mười lăm mười sáu tuổi!

Tất cả mọi người ít nhất đều bắt đầu ủng hộ từ bảy năm trước, ai có thể nghĩ tới mười hai năm trước bọn họ cũng đã có liên quan đến nhau đâu!

Dường như câu chuyện của cặp đôi này còn phong phú và kinh người hơn những gì mà bọn họ biết.

Phía dưới lời phản hồi kia của cô nhanh chóng có vô số bình luận, kích động bảo cô nói cặn kẽ.

… Mười hai năm, mười hai năm thế nào? Đằng sau các chị còn có câu chuyện gì là chúng em không biết à!

Thì ra còn là thanh mai trúc mã!

Hôm nay, cô làm tất cả mọi người khiếp sợ. Từ lúc trước, bị người hâm mộ CP ở trong sân bay đuổi theo đòi danh phận cho Văn Yến, khu bình luận của các phần mềm giao tiếp lớn đều bị công hãm, mà cũng từ chối không trả lời, biến thành không hề che giấu và tránh né một chút nào như bây giờ. Sau khi công khai, cô trò chuyện với mọi người về chuyện tình cảm, thậm chí chủ động tung nhiều chi tiết hơn về tin hot này.

Trước kia là người hâm mộ CP đâm đầu ủng hộ, bây giờ là chính chủ đáp lại, không cẩn thận là trở thành hai bên.

Dạ Yến thật sự muốn khóc chết.

Chính chủ tự mình đút kẹo tới miệng bọn họ là loại trải nghiệm gì!

Quen biết nhau mười hai năm, thích anh ít nhất mười năm.

Hu hu hu hu hu, còn mãnh liệt hơn mức độ bọn họ đẩy thuyền!

Lương Âm Dạ cong môi cười cười.

Nhiều năm trước, cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này, lúc ấy, đáy lòng cô chỉ là một chồi non nhỏ yếu run rẩy, sau đó sinh trưởng khắp nơi, cho đến hôm nay, nó biến thành dáng vẻ như vậy.

Thuở thiếu thời động tâm, toàn bộ được viên mãn.

Cư dân mạng đều đang chờ đợi lời giải thích “mười hai năm”, nhưng bọn họ hóng rồi lại hóng, chờ hồi lâu, tâm can ngứa ngáy, lại không chờ được phản hồi của cô.

Nào biết.

Một người đang ở nước lạ, vốn cầm điện thoại di động lướt xem bình luận của người hâm mộ, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô không đề phòng đi mở cửa.

Lại bị người tới đẩy vào phòng lại, bước chân rối loạn mà liên tiếp lui ra sau, ánh mắt cũng kinh hoàng dao động, đối mặt với một đôi mắt hẹp dài hơi tối màu, mà một giây kế tiếp sau khi nhìn nhau, môi cô bị anh niêm phong.

… Cô hoàn toàn không đoán được người này cứ như vậy xuất hiện ở trước mặt cô.

Thân hình cao lớn của anh hoàn toàn bao phủ cô.

Bàn tay đỡ lấy gáy cô, nụ hôn càng lúc càng nặng, giống như gió lớn thổi qua, cướp hết tất cả dưỡng khí của cô.

Phía sau là cửa sổ, rèm cửa sổ mở ra, neon giữa sắc đêm chiếu rọi nhau, trong bầu không khí mập mờ, nơi đây có thêm mấy phần hỗn loạn.

Ngắn ngủi ly biệt, dường như khiến cơn nghiện của anh đối với cô càng sâu nặng hơn. Anh cắn rồi hôn, mãnh liệt mút lấy cô.

Cô đẩy anh ra, hơi thở hổn hển.

Mà anh bị đẩy ra xong thì tựa vào tường, cúi đầu nhắm mắt để bình ổn, vài sợi tóc rơi ở trước trán, vô cùng giống con thú nhỏ bị vứt bỏ.

Cô nghiêng đầu nhìn anh, lại không nhịn được cong môi đến gần anh, nâng gương mặt anh lên hôn lên môi anh.

Anh vừa chạy đến, hơi thở trên người lạnh lẽo. Nhưng sử dụng tốc độ cực nhanh, toàn bộ hơi thở bị cái nóng hòa tan.

Đôi mắt Văn Yến tối tăm, ôm chặt eo cô, nhắm mắt chậm rãi hít thở.

Trong đêm khuya này, sự xuất hiện đột ngột của anh là một niềm vui bất ngờ.

Ngón tay anh mơn trớn khóe môi cô, nhẹ nhàng đè lên nó, cong môi: “Cô Lương trả lời bình luận rất vui vẻ?”

Cô nhẹ nhàng chớp mắt: “Anh thấy rồi?”

Anh cười nhạt, gật đầu, nhéo gương mặt của cô, có thể thấy là đang vui mừng.

Anh giấu đi rất nhiều lời nói, muốn ngay trước mặt cô nói ra.

Bắt đầu chấn động từ lúc nhận được lá thư kia cho đến sự rung động từ bài đăng Weibo.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Rồi đến giờ đây, trải qua rất lâu mà khó dằn lòng.

Cách lúc cô rời đi, chỉ mới là một tuần mà thôi, nhưng anh đã khó mà chịu đựng thêm nữa. Tầng tầng lớp lớp nhớ nhung châm chích ở đáy lòng, anh không kìm nén được nữa.



Cho nên, vì để dành ra khoảng thời gian trống này, anh liên tục ba ngày ở công ty để bận rộn tăng ca, ngay cả trước khi đến đây thì cũng còn đang xử lý công việc, lúc đến bên này cũng đã là đêm khuya, anh cũng phải đến gặp cô.

Lúc chưa có được, cũng đã khó đè nén nỗi nhớ.

Sau khi có được, nỗi nhớ lại mọc um tùm, một ngày cũng không nỡ tách nhau ra.

Kỳ hạn mà cô cho dài dằng dặc như không có bờ bến.

Mà vừa rồi ở trên đường đi, sự thật là anh cũng còn đang lướt xem khu bình luận trong bài Weibo mới của cô.

Từ đầu đến cuối, khóe miệng đều là nhếch lên.

Anh không kịp đợi mà muốn khen thưởng cô gái của anh.

Văn Yến cúi đầu ngậm môi cô, nhẹ nhàng mút vào.

“Tứ Tứ của chúng ta.” Anh cười: “Sao ngọt ngào như thế cơ chứ?”

Sắc hồng nhanh chóng nhuộm đầy gò má cô, khiến cho người ta vốn khó mà dời tầm mắt được.

“Sao không đề cập với anh trước? Trao từng niềm vui bất ngờ này xong là bay đi rồi, cũng không cho anh được đáp lại gì cả.” Anh than thở cô ngốc nghếch, nói thế nào thì cũng cần phải có được một giải thưởng chứ.

Lương Âm Dạ nghĩ là.

Đại khái là tình cảm trong mấy lời nói đó quá sâu đậm, cô luôn không giỏi bày tỏ tình cảm, khó mà nói ngay mặt hoặc là giáp mặt chờ đợi câu trả lời.

Vả lại, chủ yếu cũng là ý muốn nhất thời của cô. Lá thư kia chứa cảm xúc bộc phát vào một buổi tối trước đó, sau đó cô giấu anh mà hoàn thành nó. Câu tỏ tình kia cũng là câu nói cô đã suy nghĩ cả một con đường.

Có vài lúc cũng chỉ là xúc động trong nháy mắt.

Anh mơn trớn gò má cô, nhẹ giọng nói: “Em biết không, ban đầu anh đã chuẩn bị đủ lâu dài rồi.”

Cô ngẩn ra.

Anh cười cười, tiếp tục nói: “Hoặc là mấy tháng, hoặc là mấy năm.”

Anh chuẩn bị sẵn sàng chờ đợi.

Chờ một ngày cô muốn rồi, chờ cô truyền tin với mọi người.

Đôi mắt Lương Âm Dạ cay cay, cô vươn tay ôm anh thật chặt, không chống cự lại nổi chóp mũi cay cay.

Dường như anh luôn khiến cho người ta không nhịn được mà yêu anh nhiều hơn một chút, rồi lại yêu anh nhiều hơn một chút nữa.

Muốn bưng cả thế giới của mình đến trước mặt anh, đó cũng là cam tâm tình nguyện.

“Văn Yến...”

“Cô Lương.” Anh gọi cô: “Cũng đã để bọn họ gọi anh là anh rể rồi, khi nào mới cân nhắc cho anh chuyển sang chính thất đây?”

Lương Âm Dạ sửng sốt.

“Con người anh ấy mà, còn rất thích kết hôn.” Anh nghiêm túc lại đứng đắn: “Anh cảm thấy kết hôn khá có cảm giác thực tế.”

Lương Âm Dạ: “?”

Trước kia, sử dụng thời gian mấy năm để đi một bước, mà bây giờ, anh chuẩn bị sử dụng thời gian một năm để đi cả chín bước còn lại?

Tiến triển nhanh đến mức cô ngạc nhiên.

Cô chợt không kịp phản ứng… Nào có phải cô bảo bọn họ gọi anh là anh rể? Rõ ràng là bọn họ nói ra, mà cô nói được kia mà. Cô chủ động nói và bị động nói, đó là hai chuyện đấy!

“Vả lại, con người anh không có cảm giác an toàn.”

Cô không biết anh lại muốn nói gì, bất chấp tất cả nghe tiếp.

Anh nhìn cô: “Không lấy được một danh phận, em lại muốn ở bên ngoài lâu như vậy, anh sợ nửa đường em bị ai đó câu đi mất.”

Cổ họng Lương Âm Dạ khô cằn: “Sao có thể chứ? Em xem thường bông hoa bên ngoài, bọn họ đâu có thơm bằng đạo diễn Văn.”

Bầu không khí quá mập mờ, mập mờ đến mức ánh mắt của cô cũng lấp lánh, rất muốn lui ra sau.

Còn không phải sao? Ai có thể chống lại sự lợi hại của anh?

“Thật?”

“... Dĩ nhiên.”

Dưới sự cầu nguyện của cô, cuối cùng anh cũng kết thúc đề tài này.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Khóe miệng Văn Yến cong lên, anh nhẹ nhàng cười, hỏi cô thu hoạch của tuần này. Đều nói hết trên WeChat rồi, nhưng anh cảm thấy không đủ.



Bọn họ thì thầm một lúc, sự chú ý của anh dần dần không ở trong lời cô nói...

Anh cúi đầu, không hề bỏ qua cho cô nữa, suýt nữa cắn rách khóe môi cô.

Sau khi tạm xa nhau, một đêm nay đã được định sẵn là khó trải qua.

Không lâu sau đó, anh đã khảm vào, vào khoảnh khắc đó, anh cài chặt tay cô, mười ngón tay đan xen nhau thật khít.

“Gọi chồng đi, bé cưng.” Anh dụ dỗ cô.

Mà vừa rồi người nào đó còn nói là không cho được danh phận đứng đắn, vào lúc này, cứ thế không thể kiên trì được nữa, vẫn khuất phục mà kêu thành tiếng.

Cô tuyệt vọng nhắm mắt… Ồ, vẫn để anh được như ý rồi.

Tâm trạng của anh vô cùng tốt, dịu dàng hôn cô: “Sao cũng không nói là nhớ anh?”

Cô phủ nhận mà nói: “Nhớ mà.”

“Vậy em nói đi, nhớ anh nhiều cỡ nào?”

Lời nói của cô vừa muốn đi ra miệng, nhưng vào một chốc đó bị đụng bể, không nói thành lời được nữa.

Mà câu tường thuật xin tha duy nhất có tác dụng là câu nói anh vừa gợi ý: “Gọi chồng đi.”

Anh rất xấu xa, anh đúng là làm chuyện xấu sau lưng người khác, trái tim của anh đều là màu đen.

… Cô nghĩ như vậy trong lúc khóe mắt cô ngậm nước mắt.

Lương Âm Dạ biết anh rất vui, rất mừng rỡ, rất thích việc bản thân đã làm. Nỗi mừng rỡ của anh cũng hòa vào tất cả động tác của tối nay.

... Nhưng cô không hề biết anh lại mừng rỡ tới mức độ này.

Trong lúc mơ màng, cô cảm giác được trên ngón tay bị đeo vào cái gì đó. Nhưng cô đã buồn ngủ đến mức ý thức rối bời, không còn sức lực nhìn nữa.

Chờ tỉnh dậy rồi, cô lại ngủ bù ở trong lòng anh, rồi lại tựa vào anh chơi điện thoại di động, cho đến khi một lát đã qua, cô mới mới chậm chạp nhìn về ngón áp út.

Là một chiếc nhẫn.

Đồ trang sức nhỏ, phía trên có mấy viên “kim cương nhỏ”, thiết kế rất đẹp.

Nhưng cô không biết sao anh đột nhiên tặng cô cái này.

Anh còn chưa tỉnh dậy, Lương Âm Dạ xoay người nằm bò trên giường, đánh giá anh trong chốc lát, cong môi lên, vừa hôn vừa cắn miếng nhỏ lên trên mặt anh.

Bàn tay bên hông gần như lập tức siết chặt cô.

Rất có dáng điệu không buông ra nữa.

Đôi mắt chim ưng của người đàn ông mở ra, ánh mắt đậm đen như mực, giọng nói cũng khàn khàn kinh người: “Chào buổi sáng?”

Thứ chào hỏi lại đâu chỉ có mỗi anh.

Lương Âm Dạ giống như không có cảm giác, chỉ giơ tay lên hỏi anh: “Đây là gì?”

Anh nói: “Thứ tốn năm mươi tệ mua về lúc ở Thái.”

Dĩ nhiên Lương Âm Dạ còn nhớ, vô thức trả lời: “Vậy cái lắc tay đó...”

Anh kiên nhẫn trả lời một vấn đề: “Đó là anh nhờ Chúc Đào mua. Cái này mới thật sự là đồ vật mua với giá năm mươi tệ.”

...

Anh chỉ ở lại bên này hai ngày, rồi bước chân lên con đường quay về.

Lúc cô đưa anh đến sân bay, nói về công việc trong tay gần đây anh đang làm.

Văn Yến nhàn nhạt nhìn chằm chằm cô, thu hồi ánh mắt, mắt nhìn ra phía trước: “Đang khẩn cấp thúc đẩy “Gặp Xuân”.”

Anh giả bộ bình tĩnh.

Nhưng làm gì Lương Âm Dạ không hiểu ngụ ý?

“Gặp Xuân” được đẩy mạnh rồi công chiếu, cũng chính là lúc cô quay về.

Ngoài sáng là đang nói về làm phim điện ảnh, trong tối là đang nói nhớ cô.

Bác tài người Mỹ vừa nói với bọn họ là anh ấy học tiếng Trung được một năm rồi, còn thử chào hỏi bọn họ đôi câu. Nhưng cô nghĩ là cho dù học thêm hai mươi năm nữa, sợ rằng anh ấy cũng không hiểu được ngụ ý trong lời nói của đạo diễn Văn.

Cô cong môi, cũng học Văn Yến, mắt nhìn về phía trước: “Đạo diễn Văn phải chú ý nghỉ ngơi, đừng chỉ lo về công việc.”

Anh nhướng mày.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.