Bé Trăng là một bé cưng nhõng nhẽo, bình thường thích nằm trong lòng Lương Âm Dạ, bỗng nhiên nằm trong lòng anh thì còn có chút xa lạ.
Nó xoay mặt meo một tiếng, trông có vẻ rất vô tội.
Văn Yến tiện thể ôm nó vào trong ngực.
Lương Âm Dạ nuôi nó, nói là con của cô cũng không sai.
Cô còn rất rộng rãi, bằng lòng chia cho anh một thân phận.
Anh nhẹ nhàng cong môi, không phản đối.
Đường Vi và Tưởng Tử Hàng ở đây dùng bữa tối mới rời đi, lúc về, Đường Vi mới gửi câu hỏi của Văn Yến cho Lương Âm Dạ, bất đắc dĩ nói: [Hình như anh ấy còn khao khát, nghi ngờ em sinh cho anh ấy một đứa con đó, haiz.]
Lần trước, Lương Âm Dạ đã phủ nhận, nhưng hình như anh không tin.
Lương Âm Dạ nghiêng đầu nhìn Văn Yến: “Anh đoán vì sao Tưởng Tử Hàng họ Tưởng?”
Không phải họ Lương, không phải họ Văn, thậm chí cũng không theo họ mẹ ruột nó, vậy dĩ nhiên là theo họ ba nó.
Nhưng anh đoán: “Vì để che giấu tai mắt người ta.”
Lương Âm Dạ: “...”
Cô ngạc nhiên, không biết sao anh có thể đoán như vậy. Cô đỏ mặt, nhào qua bóp mặt anh: “Anh muốn một đứa con như vậy à?”
Anh thả chạy con mèo trong ngực, đi ôm chủ nhân nó, vịn tay ngang hông, chỉ nói: “Cũng không phải.”
“Vậy vì sao?”
“Ai bảo nó muốn gọi em là mẹ?”
Lương Âm Dạ còn chưa kịp phản ứng.
“Gọi em là mẹ, dĩ nhiên là phải gọi anh là ba.”
Cô sửng sốt, hoàn toàn bừng tỉnh.
Anh thấy cô hiểu rồi, cong môi, kề sát hôn bên tai cô: “Con mèo kia cũng vậy, gọi em là chị, thì gọi anh là anh rể.”
Lương Âm Dạ: “... Bé Trăng nói nó chỉ biết kêu meo meo.”
Tầm mắt Văn Yến quét qua con mèo lười nằm bò bên ghế sô pha, đôi mắt xinh đẹp của nó nhìn thẳng vào mắt anh, đúng lúc “Meo” một tiếng. Anh cong môi, hôn lên môi cô: “Sau này chúng mình sinh con gái có được không?”
Giọng nói không rõ ràng của cô tràn từ răng môi mà ra: “Ừm?”
“Giống con mèo kia vậy, một cô nhóc xinh đẹp.”
Có mấy phần lười biếng, lại ôm chân của cô làm nũng, bị cô sờ lông nên cả người giãn ra.
Rõ ràng anh luôn chê nó nhõng nhẽo, ngại nó đoạt mất sự chú ý của cô, nhưng lúc này lại nói muốn có một con gái nhỏ nhõng nhẽo giống nó.
Lương Âm Dạ chỉ biết lo về hiện tại, rồi mới nghĩ đến tương lai, cũng rất có giới hạn. Có thể cô chỉ biết suy nghĩ chuyện của một tháng, mấy tháng trong tương lai, nhưng anh đã đang dự báo với cô về kết hôn sinh con sau này.
Cô im lặng, chỉ gật đầu, không làm anh mất hứng.
Cô còn đang ưu sầu một chuyện khác. Hôm nay Hà Chiêu Vân đề xuất với cô, lúc cô vào đoàn, bà ấy cũng muốn đi cùng.
Trước kia, biệt thự nhà họ Lương quá lớn, người cũng nhiều, mặc dù sống bên nhau, nhưng luôn cảm giác rất xa cách. Trong khoảng thời gian này, Hà Chiêu Vân chạy qua bên cô nhiều lần, ở trong nhà nhỏ nơi này, hai người tiếp xúc nhau nhiều hơn, sống chung sẽ rất dễ dàng gần gũi. Đi ra một cánh cửa liền có thể nhìn thấy một người khác đang làm gì, vừa nhấc chân là có thể bước vào cuộc sống của đối phương.
Thu hoạch đã đủ nhiều, bây giờ mối quan hệ giữa bọn họ đã được xoa dịu rất nhiều, nhưng Hà Chiêu Vân vẫn cảm thấy không đủ. Lần này, Lương Âm Dạ vào đoàn, bà ấy cũng muốn đi cùng. Một là không yên tâm bệnh của Lương Âm Dạ, trước kia bác sĩ đã nói tốt nhất là luôn ở cạnh để trông chừng, mặc dù bây giờ tình huống chuyển biến tốt, nhưng cũng không ai có thể bảo đảm là sẽ không đột nhiên trở nên ác liệt, cho nên đi theo thì sẽ ổn thỏa hơn một chút. Hai là, bà ấy còn muốn tiến thêm một bước vào cuộc sống của Lương Âm Dạ. Cuộc sống của Lương Âm Dạ quá xa bà ấy, cô cũng vậy, đều đang càng ngày càng xa bà ấy, nhưng bà ấy không nỡ buông tay, bà ấy muốn chủ động tiếp cận.
Hà Chiêu Vân sợ cô không chịu, đề xuất mà thấp thỏm, nói là mình có thể dẫn bé Trăng cùng đi, bọn họ làm chuyện của bọn họ, bản thân tự chịu trách nhiệm chăm sóc cô và bé Trăng, sẽ không quấy rầy, cũng sẽ không can thiệp bọn họ.
Lương Âm Dạ rất bất ngờ, trước kia cô vào giới giải trí, Hà Chiêu Vân là người phản đối nhất, không ngờ hiện tại chủ động đề xuất muốn cùng nhau vào đoàn. Đầu tiên, cô không dám tin, rồi lại không cảm thấy Hà Chiêu Vân có thể dành ra thời gian để đi cùng, cho dù đi cùng, chỉ sợ cũng không thể nào thích nghi. Nhưng Hà Chiêu Vân còn rất cố chấp, xem bộ dáng là chân thành muốn đi cùng.
Cô không khỏi do dự.
Cô độc lập quen rồi, không chuẩn bị dẫn ai đi cùng, ban đầu định để bé Trăng ở đây, chờ lần sau cô quay về rồi đến đón nó, nhưng hiện tại kế hoạch bị thay đổi.
Cô từ chối hai lần, không thể cự tuyệt sự kiên trì của Hà Chiêu Vân, bèn không nói quá quyết tuyệt, chỉ nghĩ rằng Hà Chiêu Vân chưa chắc có thể rút ra mấy tháng để có thời gian rảnh. Công ty không thể rời bỏ bà ấy, Lương Tuấn không thể rời bỏ bà ấy, Lương Xán cũng không thể rời bỏ bà ấy. Có lẽ đến cuối cùng, bản thân bà ấy không đến được.
Mà Hà Chiêu Vân vừa thấy cô nhả ra, về đến nhà liền chuẩn bị dọn dẹp hành lý.
Bà ấy đã thương lượng với Lương Tuấn từ sớm, cũng đang từ từ giảm bớt công việc trong tay.
Dì Chương nhận lấy áo khoác của bà ấy, do dự hỏi: “Bà muốn đi theo thật ạ?”
Gần đây, Hà Chiêu Vân không quan tâm chuyện công ty, căn bản là ngày nào cũng chạy đến bên cạnh Lương Âm Dạ, cái này còn hiểu được, nhưng điều khiến cho người ta không nghĩ tới là Lương Âm Dạ muốn vào đoàn, bà ấy lại cũng muốn đi cùng.
Đó cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, đó là mấy tháng, thậm chí nửa năm.
“Này thì có gì là thật hay giả?” Hà Chiêu Vân nói: “Nó vào đoàn phim, Văn Yến là đạo diễn, đến lúc đó hai người bọn họ nhất định phải tránh hiềm nghi, Văn Yến không có cách nào luôn ở bên cạnh nó được… Tôi không quá yên tâm, vẫn muốn đi theo để chăm sóc nó một khoảng thời gian. Phía sau thì xem tình huống, nếu nó khôi phục tốt, trạng thái cũng tốt, tôi sẽ quay về.”
Bệnh trầm cảm không phải chuyện nhỏ, Hà Chiêu Vân vô cùng để ý. Bà ấy không có kinh nghiệm, nhưng kể từ khi Dạ Dạ phát bệnh, bà ấy vẫn đang tìm hiểu từ bác sĩ.
Bà ấy sợ thật chứ, sợ bản thân không thể kéo tay con gái.
Trước kia ngay cả Dạ Dạ bị bệnh khi nào mà bà ấy cũng không biết, mấy cảm giác áy náy chất đống lên nhau, kêu bây giờ bà ấy chỉ muốn làm hết khả năng để đền bù gấp bội.
Dì Chương lo lắng nói: “Bà không ở đây, công ty có được không?”
“Có ba của bọn trẻ ở đây, không sao. Bình thường tôi nhàn rỗi, cũng có thể lên mạng xử lý.” Bà ấy cũng nghĩ xong rồi, bình thường Dạ Dạ bận quay phim, bà ấy cũng không có chuyện gì làm, chỉ sợ có một đống thời gian rảnh rỗi.
“Vậy trong nhà thì sao?”
“Một căn nhà lớn như vậy, sao có thể rời tôi thì không xoay chuyển được nữa? Lương Tuấn, Lương Xán đều đang ở đây, để bọn họ tự lực cánh sinh một lần đi.” Hà Chiêu Vân không lưu tâm, trước kia bà ấy dành quá ít thời gian trên người Dạ Dạ, dành quá nhiều thời gian cho chuyện khác, hiện tại dành thời gian cho cô thì cũng là chuyện nên làm.
Thấy bà ấy đều đã nghĩ xong, dì Chương cũng yên tâm.
Lương Xán nghe thấy động tĩnh, vội vã đi từ trên lầu xuống, nhưng nghe thấy sắp xếp của Hà Chiêu Vân, cô ta có chút khó tin: “Mẹ, vậy con thì sao?”
Gần đây, Hà Chiêu Vân một lòng lo cho Lương Âm Dạ, căn bản không chia dư thừa tâm sức cho cô ta, cô ta đã không được chú ý rất lâu. Lương Xán cho rằng chờ qua khoảng thời gian này là được, nhưng không nghĩ đến cô ta chờ đợi rất lâu, cuối cùng chờ được tin tức mẹ còn chuẩn bị đi theo Âm Dạ vào đoàn phim.
Cô ta không đè ép được nỗi tủi thân: “Mẹ đi theo nó, vậy con thì sao? Mẹ chỉ cần nó, không cần con nữa?”
Cô ta không chỉ nói đến chuyện này, nói tất cả mọi chuyện trong khoảng thời gian này.
Dì Chương lặng yên lui ra ngoài, để lại chỗ này cho hai mẹ con bọn họ.
Hà Chiêu Vân dịu giọng nói: “Sao không cần được? An An của chúng ta lợi hại như vậy, sớm có thể một mình chịu trách nhiệm một mình, về công việc thì mẹ yên tâm, phương diện sinh hoạt mẹ cũng không có gì đáng lo. Hiện tại em gái cần mẹ, mẹ phải đi chăm sóc em ấy.”
Hà Chiêu Vân tức giận với cô ta đã được khoảng thời gian, hôm nay cũng dịu dàng lại, dỗ dành cô ta như trước kia, không muốn khiến cho cô ta khổ sở bởi vì bản thân đi theo em gái làm việc.
Nhìn qua còn giống như trước kia.
Nhưng Lương Xán biết mọi chuyện cũng không giống nhau nữa.
Cô ta ép buộc bản thân bình tĩnh, nhưng không bình tĩnh được, trong mắt ngấn nước mắt, nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn, rốt cuộc vẫn không thể nhịn được mà nói chuyện đã giấu trong lòng ra: “Mẹ, có phải mẹ và ba đã lập di chúc không? Trong khoảng thời gian này, có phải mẹ đang bận những chuyện này không?”
Bà ấy giao hết chuyện của công ty cho ba và mình, bà ấy quả thật cũng rảnh rỗi một khoảng thời gian, mấy ngày qua lại đột nhiên bề bộn nhiều việc. Ban đầu, Lương Xán vốn không suy nghĩ nhiều, cho đến khi tình cờ nghe được tin tức… Phản ứng đầu tiên của cô ta thậm chí còn đang nghi ngờ, nhưng sự thật quả thật rõ ràng bày ở nơi đó.
Lương Xán nhìn Hà Chiêu Vân: “Mẹ, mẹ có thể nói với con mẹ quyết định thế nào không?”
Nghe thấy vậy, Hà Chiêu Vân biết cô ta đại khái biết được gì rồi.
Cổ phần trong tay bà ấy và Lương Tuấn được chia thành hai phần, một phần chiếm sáu phần, một phần ít hơn một chút, chiếm bốn phần. Mà bà ấy để phần nhiều hơn cho Âm Dạ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bà ấy cũng là đã nghĩ cặn kẽ mới quyết định không chia đều nhau. Mà hai phân chênh lệch cũng không tính là lớn, bà ấy cảm thấy như vậy rất tốt.
Hà Chiêu Vân giải thích với cô ta: “An An, từ nhỏ em gái cũng không ở bên cạnh chúng ta, mẹ vẫn cảm thấy mắc nợ nó. Nhưng con thì khác, mẹ nuôi con rất tốt, ở trên người con, mẹ không có bất cứ tiếc nuối nào. Trước kia, mẹ đã muốn làm như vậy, muốn cho em gái nhiều hơn một chút, tính là bồi thường nó, mà mẹ cũng biết, con sẽ không thiếu thứ này. Chẳng qua là lúc đó suy nghĩ còn sớm, không vội làm những chuyện này. Trong khoảng thời gian này, có rảnh, mẹ đã suy nghĩ một lát, nên vẫn đi làm trước, chủ yếu là... Mẹ đang suy nghĩ, nếu mẹ và ba con đột nhiên có gì bất ngờ, mẹ không muốn các con vì vậy mà tranh chấp gì với nhau, cho nên chi bằng mẹ chia hết những thứ này cho xong, miễn cho tranh chấp giữa các con có thể xuất hiện.”
Mối quan hệ giữa chị em gái bọn họ đã đủ cứng ngắc, Hà Chiêu Vân không hi vọng bởi vì bất cứ nguyên nhân gì mà liên tiếp gặp rạn nứt nữa.
Lương Xán quay mặt đi, hốc mắt đỏ bừng.
“Em gái con luôn sống không tốt lắm, mẹ rất không yên tâm nó. Hình như từ nhỏ nó đã không vui vẻ, đi vào giới giải trí, trải qua đủ loại đủ kiểu rèn luyện khó khăn, cũng không quá thuận lợi, hiện tại bệnh trầm cảm cũng rất nghiêm trọng.” Hà Chiêu Vân lẩm bẩm rồi đếm kỹ, nói ra mà cũng tự thấy khó chịu, lại than thở: “An An, nếu mẹ đột nhiên bất ngờ qua đời, chuyện duy nhất mẹ không yên tâm chính là nó, cũng chỉ có nó thôi, cho nên con phải hiểu rõ nguyên nhân mẹ phân chia như vậy.”
Chẳng biết từ lúc nào mà nước mắt của Lương Xán đã đang chảy xuống.
Trái tim của cha mẹ luôn thiên về đứa con yếu ớt hơn, luôn muốn giúp đứa con đó, luôn yêu thương nó nhiều hơn một chút. Mà hiện tại, Lương Âm Dạ đã trở thành đứa con được thiên vị vì yếu ớt hơn.
Lương Xán hít sâu: “Mẹ, chuyện con để ý không phải mấy chuyện đó.”
Nhà họ Lương có gia nghiệp lớn, bốn phần gia sản trong tay bọn họ đã đủ khổng lồ. Lương Âm Dạ có nhiều hơn một chút, cô ta ít hơn một chút, cô ta có thể tiếp thu.
“Chuyện con quan tâm là có phải tình yêu của mẹ cũng phân chia giống cổ phần của mẹ hay không, một phần nhiều một phần ít? Bây giờ có phải trong lòng mẹ chỉ có em ấy thôi không? Còn có con không?” Cô ta cắn răng nói từng câu: “Mẹ một lòng lo cho em ấy, trong khoảng thời gian này, mẹ nhìn cũng không nhìn con, hiện tại còn muốn đi theo em ấy mấy tháng... Con phải làm gì đây? Bởi vì chuyện em ấy nói ra, mẹ rất thất vọng về con có phải không? Mặc kệ con làm gì thì cũng không cách nào bù đắp được nỗi thất vọng đó, có phải không?”
Lương Xán bị bà ấy lạnh nhạt rất lâu, cũng đã chịu đựng những lời nói này rất lâu: “Nhưng khi đó con biết cái gì đâu? Con chỉ biết là em gái dưới quê đột nhiên muốn quay về, con với nó là cùng một ba mẹ, nhưng con không muốn chia ba mẹ cho nó. Nó còn chưa tới, mẹ đã thu xếp rất lâu, lúc bố trí phòng cho nó, mua cho nó đủ loại đồ vật, bận rộn không có thời gian quan tâm con, ba cũng vậy, dặn dò con phải chăm sóc nó, không cho phép bắt nạt nó. Con dĩ nhiên sẽ sinh ra chút tâm lý phản kháng, không muốn hai người đối xử với nó tốt như vậy, muốn ba mẹ vẫn chỉ thích con như trước kia.”
Cô ta không nói mình đúng, chỉ muốn nói tâm lý lúc đó ra thôi, muốn để cho mẹ biết cô ta xấu xa mà không phải là không có một chút lý do nào cả.
Hà Chiêu Vân giơ tay lau đi nước mắt trên mặt cô ta, kéo cô ta vào trong ngực: “Là mẹ không làm tốt, từ lúc vừa bắt đầu mẹ cũng không nên tách các con ra, nếu các con từ nhỏ cùng nhau lớn lên, sẽ không có nhiều chuyện như vậy. Con đừng suy nghĩ nhiều như vậy, mẹ tức giận con là thật, cũng rất thất vọng, nhưng không hề không thương con, chỉ là hiện tại em gái cần mẹ, mẹ muốn ở cạnh nó nhiều hơn, mẹ hi vọng các con đều sống tốt, biết không, An An?”
Trước giờ, bà ấy chưa bao giờ hi vọng bất kỳ một người nào trong số bọn họ không sống tốt.
Đi vào trong lòng bà ấy, tất cả thấp thỏm của Lương Xán mới bị bình ổn từng chút, qua một lúc lâu, rốt cuộc cũng đón nhận thực tế, chỉ hỏi: “Vậy con nhớ mẹ rồi thì làm thế nào?”
“Vậy con đến tìm mẹ, tiện thể thăm em gái.”
Hà Chiêu Vân đã đã quyết định chủ ý, không có chỗ trống nào để vãn hồi.
Lương Xán im lặng một lúc lâu, mới nói: “Mẹ, mẹ rất khác trước kia.”
Hà Chiêu Vân cười cười: “Dạ Dạ nói rất nhiều lời, mẹ đều đang nghe, mẹ nên học cách làm thế nào để đến gần nó thêm một chút nữa.”
Lương Xán nắm chặt vạt áo của bà ấy, vô thức vuốt ve.
Cô ta không quen cho lắm, nhưng cô ta biết cô ta phải làm quen.
Ở trong này nói chuyện với cô ta được một lát, Hà Chiêu Vân vỗ vỗ cô ta, rồi lên lầu dọn dẹp hành lý.
/
Sau khi chuyện tình giữa Văn Yến và Lương Âm Dạ bị vạch trần, có rất nhiều người xem chương trình giải trí “Tối Nay Hẹn Hò Không” một lần nữa.
Ban đầu, bọn họ ôm tâm tư hai người này không có gì mà xem chương trình giải trí. Hiện tại không giống như vậy nữa rồi, bây giờ có thể ôm tâm tư hai người này là tình nhân nhỏ, nhưng cố ý giả vờ không quen nhau, nhưng lại thường xuyên không thể giấu kỹ mà để lộ chân tướng, rồi xem một lần nữa.
Quả thực là có thể xem nó là một chương trình giải trí mới mà xem.
Lúc “Hẹn Hò Không” gần kết thúc, bọn họ đều cảm thấy chưa thỏa mãn, hận không thể có mùa hai ngay sau đó, hiện tại thì tốt rồi, mặc dù không phải là mùa thứ hai, nhưng cũng tương tự mùa hai! Dù sao thì hai người nắm tay rồi, cũng đã bước lên bậc thang mới.
Mà xem lại một lần nữa, bọn họ có thu hoạch.
Lúc ấy, lúc xem thì cảm thấy giữa bọn họ rất không trong sạch, hiện tại thì tốt rồi, đơn giản là sử dụng thị giác của thượng đế để nhìn lại thôi.
Toàn bộ quá trình ghi hình có không ít lúc ánh mắt anh đều ở trên người cô, nhưng trước kia rất nhiều người cũng đang giải thích là anh chỉ đúng lúc nhìn về hướng kia, vả lại, có thể chỉ là thời điểm cắt ghép gặp vấn đề, đừng đoán bừa, cũng đừng luôn trói buộc bọn họ với nhau.
Hiện tại thì khác, có thể chắc chắn là anh đang nhìn cô.
Không phải cắt ghép, không phải góc độ, người này chính là đang quang minh chính đại nhìn chằm chằm vợ trong gameshow!
Xem đến đoạn mấy khách mời cùng nhau đi ra ngoài dùng cơm, lúc Văn Yến đi tính tiền, trò chuyện với ông chủ vài câu xong, ông chủ trực tiếp giảm hai chục phần trăm. Sau đó, mấy khách mời đi qua, ông chủ còn cười tủm tỉm tặng lon nước ngọt cho Lương Âm Dạ.
Lúc ấy, mọi người đang suy nghĩ, nhiều khách mời như vậy, sao ông chủ chỉ nhìn thấy một mình cô? Chỉ tặng lon nước ngọt cho một mình cô?
Không phải là không có người nghĩ nhiều, chẳng qua là lúc đó mọi người không nghĩ tới thôi, đẩy thuyền có vui vẻ thế nào đi nữa, thì cũng cho rằng chắc hẳn chỉ là trùng hợp. Nhưng bây giờ xem lại… À há, chỉ sợ là thằng nhóc này đã nói gì với ông chủ rồi chứ gì? Lúc các anh tán gẫu có nói tới cô chứ gì? Ông chủ mới vui vẻ tặng lon nước ngọt cho cô.
Thằng nhóc là anh đứng ở bên cạnh thong thả mà nhìn, không hề định từ chối, rõ ràng là rất vui mừng.
Cư dân mạng tua đi tua lại mà xem, tua lại sự kiện khoảng thời gian trước đêm khuya Lương Âm Dạ xuất hiện ở trong bệnh viện.
Người đàn ông bên người cô...
Lúc ấy đã có người đoán là Văn Yến, nhưng khó tránh khỏi có chút không có khả năng. Trong đêm khuya, sao bọn họ có thể ở bên nhau được? Cho dù ở bên nhau, sao anh lại có thể ở cạnh đưa cô đi bệnh viện?
Nhưng hiện tại bọn họ không dám xác định.
Chỉ sợ là anh thật sự dám.
Có thể người đó đúng là anh.
Phong ba càng ngày càng lớn, chi tiết ngọt ngào giữa hai người này càng ngày càng bị đào ra nhiều hơn.
Có người nghiên cứu “Gặp Xuân”.
Mọi người đều biết, năm năm trước, sở dĩ hai người bọn họ sẽ có nhiều người hâm mộ của cặp đôi như vậy, cũng không phải là không có một chút căn cứ nào, ví dụ như…
Trong phim ảnh mà anh là đạo diễn, cô chưa từng có cảnh hôn.
Có người tò mò, cho nên phim mới lần này, nữ chính có diễn cảnh hôn không?
Có người mở đầu, nháy mắt hấp dẫn một mảng lớn sự chú ý, rối rít chạy đến phía dưới Weibo của Văn Yến và trang chính thức của phim điện ảnh để dò hỏi.
[Đứng ở vị trí nhà tiên đoán, tôi đoán là không!]
[Đạo diễn Văn mau ra trả lời đi, sao không sắp xếp cho nữ chính cảnh hôn? Chẳng lẽ bộ phim này của chúng ta không phải là một bộ phim tình cảm? [Cười lé mắt]]
[A, những năm qua, chúng tôi suy đoán đủ thứ, đều sai hết rồi? Năm đó chắc chắn cũng đã không bình thường, nếu không thì sao trong phim ảnh của anh ấy hoàn toàn không có cảnh hôn của cô ấy được?]
[Tôi nhớ rất rõ, năm đó bọn họ có một bộ phim điện ảnh, rõ ràng là cảnh tình cảm đã được đẩy tới lúc “tình sâu ý đậm”, tất cả mọi người đều cho rằng một giây kế tiếp nhất định và chắc chắn hôn nhau, kết quả là… A, ống kính chuyển một cái, đi sang hình ảnh kế tiếp. Chơi thủ pháp chừa ra khoảng trống thạo thật đấy.]
[Tôi ngồi xổm ở đây rồi, tôi phải xem thử rốt cuộc “Gặp Xuân” có cảnh hôn hay không!]
[Tôi phải xem thử nhiều năm như vậy, Văn Yến, rốt cuộc anh có tiến bộ hay không, ha ha ha ha ha]
Mọi người xem náo nhiệt thì cũng đừng lớn tiếng quá chứ.
Mà bên này, đoàn phim đã đến thành phố quay phim.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Là thành phố một khá xa xôi, có thảo nguyên ở khắp nơi, cũng có núi lớn ở khắp chốn, phong cảnh địa lý rất tốt, nhưng xa xôi là thật, rất nhiều lúc cũng không có tín hiệu, thuộc về là tác phẩm đi vào núi sâu.
Ở chỗ này cũng có một tốt chỗ, tránh cho thế giới bên ngoài quấy rầy.
Đi cùng Văn Yến, Hà Chiêu Vân đến chỗ này, Lương Âm Dạ và diễn viên đóng vai nam chính lần này thành công gặp mặt nhau.
Giống như Văn Yến chú tâm tranh thủ cô, vị này cũng là nam chính anh chọn lựa kỹ càng.
“Gặp Xuân” lấy câu chuyện của nữ chính làm tuyến chính, nhưng ở trong đó, nam chính cũng là sự tồn tại không thể xem thường. Cô đi từ chân núi lên, một đường đi đều có bóng dáng của anh ấy, dọc theo con đường cũng chôn giấu tuyến tình cảm của bọn họ.
Năm đó, Đồ Khác xuất thân sao nhí, lúc còn rất nhỏ cũng đã nổi tiếng khắp cả nước, chỉ là sau này bởi vì sự nghiệp học hành mà tạm thoát giới giải trí. Đã thoát giới giải trí nhiều năm, lưu lượng và tài nguyên chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, lúc ra mắt công chúng một lần nữa, chỉ nhận được mấy vai nam phụ ba nam phụ bốn, thậm chí là nhân vật không có ống kính gì nhiều, ngay vào lúc này, bị Văn Yến đào tới đây.
Đồ Khác và Lương Âm Dạ gặp mặt ở trong một căn phòng nhỏ, bọn họ trò chuyện về kịch bản. Mà hôm nay, toàn bộ đoàn phim đều đang bận rộn, bận lót đường, bận đủ loại chuyện.
Sau khi Lương Âm Dạ đi ra cánh cửa này... Tiểu Trì lặng lẽ nhìn đạo diễn Văn, anh còn đang chỉ huy công việc bình thường, nhưng bản thân luôn cảm thấy cảm xúc của anh đã hạ xuống.
Bận bịu tới đêm khuya, đoàn phim lục tục thu dọn, Văn Yến ôm bé Trăng qua, vén rèm ra ngoài.
Đi về căn phòng nhỏ nam nữ chính đang giao tiếp trao đổi.
Giống như một người chồng dẫn con đi đón vợ.
Tiểu Trì nhìn bóng lưng anh, cao lớn chín chắn, bình tĩnh vững chắc như thường lệ, chính là... Sao cảm giác có mấy phần tiêu điều? Có chút đau lòng là thế nào?
Chẳng qua là có thể cậu ấy đau lòng hơi sớm.
Tiếp theo, dày vò đối với đạo diễn Văn còn ở phía sau.
Theo lý mà nói, Lương Âm Dạ và Đồ Khác nên gặp mặt từ trước, chỉ là Đồ Khác vừa kết thúc bộ phim trước, vừa đóng máy là bay sang đây, giữa chừng không có cơ hội gặp mặt. Cũng bởi vì cô đang dưỡng bệnh, rất lâu không tiếp xúc công việc, cho nên cho đến hiện tại bọn họ mới gặp mặt nhau.
Văn Yến chờ ở bên ngoài một lát, nghe bọn họ trao đổi nhân vật, cụp mắt mà nghe.
Trên thảo nguyên đã bắt đầu hạ nhiệt, nhiệt độ ban đêm thấp hơn.
Con mèo ở trong lòng ngực ấm áp của anh muốn cựa mình, kêu meo meo.
Anh hạ tầm mắt nhìn nó, ánh mắt cũng nhu hòa hơn mấy phần, vuốt ve lông nó.
“Đợi một lát nữa, chờ chị em bận xong đã.”
Anh có chút không khắc chế nổi mà ảo tưởng…
Nếu bọn họ có một cô con gái...
Giống như con mèo này vậy, bị anh ôm trong ngực đón cô tan làm...
Chỉ suy nghĩ đến hình ảnh kia một chút thôi, một mảng trong lòng đã sụp đổ.
Có chút không khắc chế được mà mong chờ.
Trước kia anh chưa từng nghĩ anh sẽ muốn có một đứa con như vậy.
Có thể là con mèo này quá biết cách làm nũng.
“Meo ~” nó lười biếng nhắm mắt, thoải mái nằm trong lòng anh.
Văn Yến bật cười.
Bên trong cuối cùng cũng kết thúc, Lương Âm Dạ vén rèm cửa đi ra, lúc nhìn thấy anh thì hơi sửng sốt, chợt bước nhanh về phía anh, cùng anh quay về chỗ ở.
Trong phòng cô có hai căn phòng nhỏ hơn, một là của Hà Chiêu Vân, một là của cô. Vừa đóng cửa lại là không ảnh hưởng lẫn nhau, vừa mở cửa ra lại có thể thông nhau.
Cô chấm vào lỗ mũi nhỏ của chú mèo lười, hỏi anh: “Anh chờ bao lâu rồi?”
Có thể nói bộ phim điện ảnh này được nhìn chằm chằm.
Trong hình, Đồ Khác và Lương Âm Dạ đứng ở cùng một nơi.
Cách nhiều ngày, người hâm mộ một lần nữa nhìn thấy Lương Âm Dạ lộ diện làm việc. Nhìn từ trong hình ảnh, trạng thái của cô còn không tồi, bọn họ yên tâm hơn một chút.
Mà điểm chú ý của người qua đường và người hâm mộ cặp đôi nhiều hơn.
Văn Yến đứng cách nam nữ chính mấy vị trí, luôn cảm giác được...
[Nhìn ra rồi, anh ấy rất muốn kéo người kia ra chỗ khác.]
[Văn Yến: Tôi nhịn một chút, tôi ráng nhịn chút nữa, nhẫn cho hết bộ phim này.]
[Mọi người đều biết mà, bởi vì sản phẩm mà bọn họ làm ra là phim điện ảnh, cần phải có độ chuẩn, năm đó, mỗi khi có phim điện ảnh công chiếu, người đẩy thuyền nam nữ chính cũng không ít. Cách năm năm, bọn họ đều đang tiến bộ, tôi cảm giác lần này người hâm mộ ủng hộ cặp đôi mới là nam nữ chính sẽ nhiều chứ không ít, Văn Yến… nguy hiểm rồi ]
[Vợ mình và người khác quay phim m tạo ra cảm giác tình nhân, còn hấp dẫn một nhóm người hâm mộ cặp đôi là loại trải nghiệm gì? Chỉ có anh Văn nào đó có thể trả lời vấn đề này thôi, hí hí.]
[Chủ yếu là mong đợi “Gặp Xuân” công chiếu, tôi không tin có ai có thể nhịn được mà không đi xem phim, dù sao thì tôi không nhịn được là cái chắc rồi he.]
[Đừng nói người hâm mộ, ngay cả tôi là người qua đường không xem phim thì cũng mong đợi lắm á! Ai không thích Tu La!]
Ghi hình vừa bắt đầu, Lương Âm Dạ chìm vào công việc bận rộn. Trừ lúc quay phim, tất cả thời gian của cô đều được sử dụng cho đọc và tìm hiểu kịch bản, giao tiếp trò chuyện về cảnh trong phim. Trước khi ngủ cũng bận, tỉnh ngủ thì cũng đang bận.
Trước giờ Hà Chiêu Vân chưa bao giờ chân thật ở gần quan sát cuộc sống của cô như vậy.
Bà ấy luôn cho rằng bản thân cách cô rất xa, cho đến lần này, mới chân thật cảm giác được.
Xa đến mức bà ấy hoàn toàn xa lạ.
Như trước kia bà ấy từng lo lắng, ban đầu quay phim, tránh hiềm nghi là một mặt, công việc bận rộn là mặt khác, thời gian Văn Yến và Lương Âm Dạ gặp nhau quả nhiên không nhiều. Bà ấy không khỏi nhắc nhở phải chú ý hơn nữa, cùng lúc chăm sóc sinh hoạt của Dạ Dạ, cũng vô cùng để ý đến chứng bệnh của cô.
Ban đêm lúc ngủ, cánh cửa giữa phòng bọn họ đều mở ra, lần nào bà ấy cũng phải ngồi dậy nhìn một cái thì mới yên tâm.
Chỗ này dần dần đi vào ngày đông.
Có tuyết rơi xuống, cũng đóng băng.
Phim điện ảnh được xúc tiến, thời kỳ chuẩn bị ban đầu kết thúc, phía sau từ từ tiến vào cảnh tình cảm cao triều. Nam nữ chính tiếp xúc nhau nhiều hơn, tình cảm càng sâu, cảnh quay của cả hai cũng đang tăng thêm.
Vì muốn có một thời tiết mong muốn, toàn bộ đoàn phim chờ đợi rất nhiều ngày.
Rốt cuộc cũng chờ được ngày này, cảnh phim mấu chốt đã được chuẩn bị rất lâu.
Lương Âm Dạ diễn nhân vật nữ chính, cô ấy đi trong tuyết rất lâu, để lại dấu chân sâu nặng trên con đường ở sau lưng, cô ấy dần dần kiệt sức.
Đến cuối cùng, cô ấy mất sức chìm vào trong tuyết. Tuyết quá dày, tuyết còn đang rơi nhiều, đống tuyết trên thảo nguyên rất nhanh càng dày hơn, bị đắp thêm một tầng rồi lại một tầng tuyết. Ban đầu rất khó vùng vẫy thoát ra, hiện tại lực cản lại càng tăng thêm.
Tầm mắt của Văn Yến nhìn chằm chằm máy theo dõi, nhưng lại không khỏi ngước mắt lên nhìn ra xa, giữa mày chíu chặt.
Phùng Xuân vùng vẫy mấy lần, sức lực trên người dần dần không còn, cô ấy từ bỏ vùng vẫy, nặng nề thở hổn hển, nằm trong đống tuyết, không cử động nữa.
Nhưng nhắm mắt, trước mắt đều là anh.
Anh ấy đang gọi cô ấy, đang gọi Phùng Xuân ơi, mau đi ra đi, mau đi ra đi mà.
Hàng nước mắt ngay khóe mắt cô ấy trượt xuống.
Nước mắt nóng bỏng và chốn đất trời băng tuyết tạo ra nhiệt độ tương phản mãnh liệt.
Ngay lúc nước mắt của cô ấy đi vào đống tuyết, lặng lẽ không để lại dấu vết, nhưng lại giống như vừa nung chảy tạo ra một hang động.
A Chuyết của cô ấy.
Phùng Xuân cảm thấy bản thân sắp chết rồi, có thể là phải táng thân ở trong đống tuyết này mất thôi... Nếu không thì sao sẽ nghe được giọng nói anh ấy đang văng vẳng gọi mình?
Chắc là phải đứng dậy chứ? Cho dù đã không còn sức lực nữa, hình như cô cũng còn chưa cam tâm chết ở chỗ này.
Cô còn muốn ngắm nhìn ngày xuân của năm sau.
Còn muốn vào năm sau, gặp lại A Chuyết của cô ấy.
Một vòng lệ nóng lại lăn xuống.
Văn Yến nhìn cô, đứng ở xa hướng dẫn: “Vùng vẫy thoát ra đi…”
Giọng nói của anh nặng nề, giống như một mệnh lệnh không được phép cãi lại.
Tuyết quá sâu, cũng quá nặng...
Phùng Xuân cử động cánh tay, đã cảm giác được nó cứng đờ, không cách nào nhúc nhích được.
Cô ấy cắn chặt răng, đẩy đống tuyết ở bên cạnh ra, cảm giác gân mạch toàn thân đều đang nổi lên, không biết cô ấy đã sử dụng sức lực lớn cỡ nào, có lẽ là còn nhiều gấp bội năng lượng bộc phát từ cơ thể gầy yếu của cô ấy, may mà, vùng vẫy của cô ấy rốt cuộc cũng có một chút thành quả.
Lúc rốt cuộc tránh thoát đi ra ngoài, cô ấy nhìn lại tuyết địa vô hạn, nơi nơi đều là tuyết, cô ấy cảm thấy bản thân giống như gặt hái được một cuộc sống mới, nước mắt không ngừng rơi xuống.
… Cảnh phim này kết thúc, được thông qua.
Đồ Khác chờ ở bên cạnh rất lâu, anh ấy xông lên trước, ôm chặt cả người Phùng Xuân đều là tuyết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]