Ánh trăng sâu nặng, bị rèm cửa sổ che kín kẽ, nửa điểm ánh trăng không lọt vào.
Da cô quá non mềm, miết một cái đã đỏ.
Mà lần này, anh cũng nhìn thấy sắc hồng ở đuôi mắt cô nở rộ đến mức tận cùng.
Cách biệt đã mấy năm có thừa.
Anh quyến luyến hôn lên trên đó.
Thường ngày trên người anh tự mang kiêu ngạo lạnh lùng, vào giờ khắc này, toàn bộ tan ra hết, không nhìn thấy chút nào.
Xương cánh bướm tung cánh, đầu ngón tay ấm áp, một đường quyến luyến, giống như trải qua hàng vạn loại phong cảnh.
Cô khó chịu nghẹn ngào, âm thanh nhanh chóng biến mất biệt tích trong miệng anh.
Cô mặc váy ngủ, giống như vô cùng tiện lợi cho người nào đó, chẳng mấy chốc mấy lớp váy đã bị cuốn lên trên.
Anh cũng mặc đồ ngủ. Vừa rồi ngồi ở chỗ đó là cấm dục nghiêm túc, giống như một chút tuyết dính ở phía trên nhất của cây tùng cây bách.
Mà giờ khắc này đã hoàn toàn không còn loại cảm giác đó.
Lương Âm Dạ không biết có phải mình đã cởi hay không, chờ cô kịp phản ứng, nút áo của anh đã bị bung ba cái.
“Cô Lương đọc bài văn này chưa?” Giọng nói của anh nhuốm mấy phần ý cười khàn khàn.
Lương Âm Dạ vô thức lắc đầu.
Đối với phủ nhận của cô, anh cũng không bất ngờ, môi cong lên: “Vậy à? Anh còn cho rằng em đọc rồi chứ.”
Cô nhéo đầu ngón tay.
“Đây chỉ là một chương thôi, còn nhiều hơn nữa, anh đọc cho em nghe nhé? ... Hoặc là dẫn em thử nghiệm?”
Lương Âm Dạ dừng một chút, càng lắc đầu nhanh hơn, giống như nghe thấy gì đó mà bị giật mình.
Cô bại trận, ngoan ngoãn thừa nhận: “Có đọc một chút... Nhưng sao anh lại nhìn thấy?”
“Bởi vì Tứ Tứ thích.” Anh nói hàm hồ không rõ, tiếp tục ngậm môi cô.
Trong lòng Lương Âm Dạ nghĩ ngợi một lúc lâu, nhưng bị anh hôn mê loạn, đầu óc không tỉnh táo lắm.
“Phát hiện thứ tốt như vậy, sao Tứ Tứ giấu giếm rồi tự hưởng thụ, cũng không nói với anh thế?” Bàn tay anh đi xuống, giọng nói ở bên tai cô.
Lương Âm Dạ quay mặt đi.
Đây là thứ có thể nói với anh sao?
Anh nhẹ nhàng thở dài: “Còn may mà tự anh biết.”
Cô đã không còn lời nào để nói.
Mà anh cài chặt tay cô, dẫn cô đặt ở eo bản thân xong, dẫn dắt cô đi từng bước một.
“Bình thường Tứ Tứ tự lén lút học tập, chắc học được không ít kiến thức. Đến đây kiểm tra thử nhé?”
Trái tim Lương Âm Dạ đập điên cuồng, thấp thỏm không thôi.
Dần dần, đã không dám mở mắt ra.
Cô nở rộ ở dưới tay anh.
Cô học tập.
Có tác dụng gì chứ.
Không so được với người khác, cho dù không lén lút học tập, cũng có thể tốt nghiệp với điểm số tối đa.
Lúc cô mệt mỏi đến mức tận cùng, anh còn không biết đủ, còn đang hôn đầu ngón tay cô.
Cô mệt mỏi nhắm mắt.
Trước sau đã qua, cũng không biết bao lâu.
Đại khái cũng có mấy mười phút.
Lúc cảm nhận được phản ứng trên người anh, Lương Âm Dạ bị giật mình mở mắt ra, lắc đầu, muốn nhắc nhở anh cái gì đó.
Mà anh trấn an hôn lên khóe môi cô, cho cô biết là không có chuyện gì cả.
Nụ cười của anh quá dịu dàng, dịu dàng đến vô hại, giống như vĩnh viễn cũng sẽ không làm chuyện xấu.
Cho dù bọn họ vừa mới làm chuyện xấu xong.
Cô nhớ đến phản ứng của anh, có chút chần chừ. May mà nhìn anh có vẻ thật sự không định làm gì, chỉ ở trên vai cô bình phục hơi thở.
Chỗ này là ê kíp chương trình chuẩn bị, anh đã đủ càn rỡ rồi, sẽ không mặc kệ không màng mọi chuyện như vậy thật.
Huống chi.
Vấn đề chủ yếu nhất là.
Không chuẩn bị đồ.
Mi mắt người đàn ông chán chường, có mấy phần ngông cuồng làm càn.
Chỉ vào giờ khắc này, bị trấn an đủ rồi, giống như con thú to xác đã ăn no.
Anh ôm cô đi vào phòng tắm.
Ở trong phòng tắm, lại hôn môi lâu dài như vô tận.
Qua rất lâu mới quay về, anh ôm chầm cô, cùng nhau đắp kín chăn, cùng nhau nằm một chỗ.
Lương Âm Dạ khó hiểu nhìn lên: “Anh... không về sao?”
Văn Yến không hề để tâm mà nhắc nhở cô vừa rồi cô còn chưa nói chuyện đó, mỉm cười nói: “Trước khi em nói hết mấy lời vốn muốn nói, anh sẽ không rời khỏi căn phòng này.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tâm trạng gặp may của Lương Âm Dạ bị kẹt ở giữa đường, nụ cười mắc kẹt trên gương mặt, bị nghẹn mà không tiếng động.
Mà hôm nay, anh đã chuẩn bị xong rồi, không thu hoạch được thì tuyệt đối không thả tay ra, không bỏ qua cho cô.
Cô có thể không nói.
Đến sáng mai, máy ghi hình, ê kíp chương trình, khách mời... Tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy anh đi ra từ phòng cô.
Lương Âm Dạ bị ép buộc mà đau đầu.
Cô khổ sở leo lên người anh, đón nhận và tiêu hóa sự thật này. Không được, hôm nay… thậm chí một năm gần đây, chuyện cô sai lầm nhất chính là vừa rồi đồng ý cho anh đi vào.
Thật là phải móc sạch căn cơ rồi.
Giọng nói anh rất thấp: “Đừng lộn xộn, Tứ Tứ.”
Anh vốn nhịn đã rất khổ cực, không chịu nổi cô khiêu khích nữa.
“Vậy anh cách em xa một chút.”
“...” Cũng không làm được. Cho dù kìm nén đến cực khổ đi nữa, anh cũng chỉ muốn ở cùng một nơi với cô.
Vất vả lắm mới có thể chạm vào cô, anh dĩ nhiên không nhịn được không đụng chạm, hôn môi, anh chỉ muốn làm hết tất cả mọi chuyện kín đáo nhất với cô.
Anh cũng không nhúc nhích.
Còn muốn hôn lên tóc cô.
Giống như mắc chứng đói khát da thịt gì đó.
Còn là chỉ với một mình cô.
Anh không đi, cứ muốn ở đây, Lương Âm Dạ cũng không khách sáo với anh, cô leo lên người anh.
Cho dù có một chỗ khiến cô cảm nhận được rất rõ ràng cô cũng không sợ, vô cùng dũng cảm.
Giống như biết rõ anh không làm gì, mới không chút kiêng kỵ như vậy.
Anh dễ dàng nắm thóp cô, cô cũng có thể dễ dàng nắm thóp anh ở phương diện khác.
Cằm anh căng chặt.
Hạ tầm mắt nhìn cô, đáy mắt là sắc dục đang bị cưỡng ép áp chế.
Giống như bó tay với cô, bất đắc dĩ như vậy đấy, chỉ có mu bàn tay vuốt ve sau lưng cô là nổi gân xanh, thấy rõ là kiềm chế rất sâu.
Không biết Lương Âm Dạ tự yên tĩnh bao lâu, đang chuẩn bị tâm lý, cũng đang suy tư nên mở đầu từ đâu, nhân tiện do dự có thể nói hết hay không, có những chuyện gì còn có thể che giấu một chút.
Mà hơi thở của anh không bình phục chút nào, trái lại càng lúc càng nóng bỏng.
Người này đang tự hành hạ bản thân.
Cố tình đắm chìm trong đó, như ăn mật. Thậm chí, cô cảm giác được anh còn đang chờ cô nhúng tay, tăng thêm dày vò, để mặc cô dày vò anh đến mức tận cùng.
Lương Âm Dạ không dám nghĩ tiếp nữa.
Cô sợ bản thân không nhịn được phạm tội.
Bởi vì không ai có thể nhịn được muốn làm gì thì làm đối với anh.
Cô đành miễn cưỡng duy trì lý trí của mình.
“Văn Yến...”
“Ừm.”
Ngay cả giọng nói cũng khàn khàn đến mức tận cùng.
Cô không dám nhìn ánh mắt anh nữa, chỉ vùi đầu nói chuyện. Nhưng không biết là mệt rồi hay thuốc có tác dụng rồi, cô buồn ngủ ngáp một cái, nước mắt ở khóe mắt trào ra.
“Buồn ngủ thì đi ngủ đi.”
Lúc cô cho rằng sao anh tốt như vậy, anh tiếp tục nói: “Tỉnh ngủ rồi anh cùng em cùng ra cửa.”
Cùng đi ra cánh cửa của căn phòng này.
Lương Âm Dạ: “...”
Cô bị dọa, lập tức không buồn ngủ nữa.
Không hề buồn ngủ nữa rồi.
Nói nè, cô nói ra nè còn không được sao?
Chỉ cầu xin vị tổ tông này mau đi đi. Tuyệt đối không thể ở chỗ này đến khi trời sáng.
“Thật ra thì cũng không có gì.”
Cô có chút khó mở miệng: “Ngày anh uống say, nghe anh nói chuyện, em chỉ rất đau lòng.”
Nhưng lúc đó, chỉ là đau lòng, chỉ bởi vì yêu anh mà đau lòng.
Sau này, khi cô biết được mọi chuyện, chân chính biết con đường anh đã đi là bao xa, biết con đường anh đi qua là dạng gì, mới hiểu được sự đau lòng lúc đó chỉ là xoàng thôi... Mới biết cảm giác thật sự tan nát cõi lòng là gì.
Cô thu chặt bàn tay ôm anh.
Ngày đó cũng rất muốn ôm anh... Hiện tại rốt cuộc cũng ôm được rồi.
Ngón tay đặt ngang hông cô nhẹ nhàng vuốt ve.
“Tứ Tứ của chúng ta.” Anh nhắm hai mắt, nghe xong thì dường như có mấy phần vui vẻ: “Hình như còn thích anh hơn anh tưởng tượng.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đúng rồi.
So với anh tưởng tượng, còn thích hơn rất nhiều lần.
Là niềm yêu thích mà trước giờ anh không biết.
Một cái chớp mắt, lại muốn rơi lệ. Cô nhắm mắt: “Em luôn cảm thấy em đối với anh không đủ tốt, rất quá đáng, cũng rất xấu xa.”
Ngày đó anh uống say, chạy nói với cô nhiều như vậy, vừa bất lực vừa bất đắc dĩ, để lộ yếu ớt trước mặt cô, mà cô rõ ràng đau lòng muốn khóc, nhưng lại vẫn nhẫn tâm không mở cửa. Anh nói anh chỉ muốn gặp cô, nhưng cô cũng không cho anh gặp cô.
Cũng chỉ là cách nhau cánh cửa ấy.
Nhưng lại như thể cách một lạch trời.
Nước mắt vừa bị bật công tắc, liền không ngừng được.
Cô nhẹ giọng nói hết: “Cũng rất khó chịu, tại sao phải khiến cho một mình anh trải qua nhiều như vậy. Vì sao bọn họ cũng phải đối xử với anh như vậy. Thế giới này quá không công bằng với anh, bọn họ cũng quá không công bằng với anh. Em không thể tưởng tượng nổi năm năm qua anh sống ra sao, ít nhất chúng ta là bạn bè, có phải em nên đi thăm anh, ở bên cạnh anh không... Như vậy thì có lẽ anh cũng sẽ không khổ sở như vậy. Em cũng không tốt thật, lúc ấy em không nên nhìn thấy tin nhắn kia, cũng không nên...”
Cô tỉ mỉ nhớ lại, có chút mất trật tự mà kể lại, nói ra tất cả lời nói mấy ngày đó nén trong lòng. Nếu anh muốn nghe, vậy cô nói với anh hết.
Vả lại, hình như nói ra khỏi miệng xong, cũng không khó chịu như vậy nữa. Không phải ai cũng có tác dụng, chủ yếu là bởi vì người nghe là anh. Mà những lời nói này, vốn dĩ đều là bởi vì anh mà sinh ra.
Hổ khẩu của anh bóp cằm cô, nâng gương mặt cô lên, lau đi từng giọt nước mắt ở trên đó.
“Ngốc à?”
“Điều làm anh khổ sở nhất, chỉ có một việc, đó chính là em khổ sở.”
Cô kinh ngạc.
“Trách nhiệm anh nên gánh thì phải gánh. Vốn cũng không muốn để cho em biết, để khiến em phiền lòng lo lắng.” Động tác của anh tỉ mỉ: “Không có gì không đúng không nên cả, chỉ cần Tứ Tứ của anh ở một nơi khác bình yên, cũng đã đủ rồi, biết không? Anh không cần em tự trách, cũng không muốn em bởi vì tự trách mà khiến cho bản thân không vui. Anh không bị em tổn thương, chỉ có em không vui thì mới là tổn thương lớn nhất đối với anh.”
“Mấy chuyện đó đều không quan trọng, quan trọng chỉ có vậy thôi.” Anh hôn cô, nụ hôn ướt nhẹp, triền miên nhu mì: “... Anh chỉ cần em đừng bỏ anh lại.”
Lương Âm Dạ nắm chặt vạt áo của anh, phía trên đã đầy nếp nhăn do cô tạo ra.
Vào giờ khắc này, linh hồn lấy được an ủi lớn nhất.
Từ từ mà đang vững vàng, từ từ mà đang kết thúc sự bấp bênh của nó.
“Hôm nay uống đống thuốc kia chưa?” Anh bỗng nhiên đề xuất hỏi một chút, tuy giọng nói nhẹ nhàng, nhưng cô đột nhiên bị kéo từ trong giấc mộng dịu dàng quay lại thực tế, chợt nhìn anh.
Anh không tránh né: “Tứ Tứ, anh nói rồi, đừng gạt anh. Nói với anh hết.”
Khóe miệng Lương Âm Dạ mấp máy, ngay cả nuốt vào cũng khó khăn.
Cô quả thực là không biết rốt cuộc làm sao anh biết nhiều chuyện như vậy.
Sau mấy giây khó xử, cô cụp mắt, gật đầu.
Văn Yến khen thưởng hôn cô: “Nói thêm chút nữa. Chúng ta xa nhau năm năm, năm năm qua, anh cũng không biết gì cả.”
Anh khàn giọng, nghe rất đáng thương.
Giống như chú chó to xác bị cô vứt bỏ, giờ phút này đang vẫy đuôi tự chui vào tay cô.
Trong lòng cô không đành lòng cực điểm.
Vốn định che giấu một chút, nhưng nhìn tình thế này, đã không che giấu được nữa. Cô đành thẳng thắn, khó khăn mở miệng nói: “Em bị bệnh rồi.”
“Bệnh gì?”
“Bệnh trầm cảm mức độ trung bình.” Cũng có thể là chuyển sang mức độ nặng rồi nhỉ. Dù sao thì gần đây trạng thái tồi tệ như vậy, không hề cảm giác được bản thân đang tốt hơn.
Cô như đang không ngừng bị một bàn tay lôi đi, bàn tay kia càng kéo cô càng đi sâu, cô không ngừng rơi xuống chỗ sâu. Nước nơi đó sâu quá, sâu không nhìn thấy ánh sáng, cũng không có dưỡng khí, khiến người ta ngạt thở.
Cô nhắm mắt, sau khi nói xong hình như rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]