Ánh trăng sâu nặng, bị rèm cửa sổ che kín kẽ, nửa điểm ánh trăng không lọt vào.
Da cô quá non mềm, miết một cái đã đỏ.
Mà lần này, anh cũng nhìn thấy sắc hồng ở đuôi mắt cô nở rộ đến mức tận cùng.
Cách biệt đã mấy năm có thừa.
Anh quyến luyến hôn lên trên đó.
Thường ngày trên người anh tự mang kiêu ngạo lạnh lùng, vào giờ khắc này, toàn bộ tan ra hết, không nhìn thấy chút nào.
Xương cánh bướm tung cánh, đầu ngón tay ấm áp, một đường quyến luyến, giống như trải qua hàng vạn loại phong cảnh.
Cô khó chịu nghẹn ngào, âm thanh nhanh chóng biến mất biệt tích trong miệng anh.
Cô mặc váy ngủ, giống như vô cùng tiện lợi cho người nào đó, chẳng mấy chốc mấy lớp váy đã bị cuốn lên trên.
Anh cũng mặc đồ ngủ. Vừa rồi ngồi ở chỗ đó là cấm dục nghiêm túc, giống như một chút tuyết dính ở phía trên nhất của cây tùng cây bách.
Mà giờ khắc này đã hoàn toàn không còn loại cảm giác đó.
Lương Âm Dạ không biết có phải mình đã cởi hay không, chờ cô kịp phản ứng, nút áo của anh đã bị bung ba cái.
“Cô Lương đọc bài văn này chưa?” Giọng nói của anh nhuốm mấy phần ý cười khàn khàn.
Lương Âm Dạ vô thức lắc đầu.
Đối với phủ nhận của cô, anh cũng không bất ngờ, môi cong lên: “Vậy à? Anh còn cho rằng em đọc rồi chứ.”
Cô nhéo đầu ngón tay.
“Đây chỉ là một chương thôi, còn nhiều hơn nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-dua-voi-dem-xuan/3722288/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.