Sau khi anh hỏi xong, Lương Âm Dạ cảm giác đạo diễn Kỷ ở bên cạnh cũng nhìn sang.
Ê kíp chương trình còn đang tiến hành, ống kính cũng đang ở đây.
Chắc cô điên thì mới có thể nói “không thích”?
Cô phủ nhận: “Thích.”
Bối Y lặng lẽ nâng bàn tay lên che gương mặt.
Thích gì?
Thích đạo diễn Văn trên màn ảnh?
Đạo diễn Kỷ thu hồi tầm mắt.
Lương Âm Dạ rốt cuộc cũng trút được trách nhiệm trên vai.
Nhưng cô cảm giác dường như có chỗ nào đó không đúng lắm.
Trên TV còn đang tiếp tục chiếu gameshow.
Thật ra thì ê kíp chương trình đã cắt ghép rất thu liễm, rất có chừng mực. Mặc dù hiện tại chương trình cho lên rất nhiều hình ảnh làm người hâm mộ gặm đến muốn sống muốn chết, nhưng đã có người đang nói là hơi quá rồi, không nên chiếu, mà bọn họ không biết là ê kíp chương trình đã cắt bớt rất nhiều hình ảnh còn quá hơn, căn bản không dám chiếu cho họ xem.
Ê kíp chương trình có nhiều máy ghi hình, lúc ấy, toàn bộ quá trình chơi cũng được ghi hình, thậm chí còn quay lại cảnh hai người này thì thầm.
Về hình ảnh kia, ngay cả một cô gái trong số nhân viên công tác cũng không nhịn được tim đập nhanh đỏ mặt.
Chỉ là những cảnh hiện tại thôi thì cũng đã có thể khiến cho người xem kích động như vậy, nếu chiếu cả mấy cảnh kia, vậy tối nay giới giải trí mới coi như là chân chính náo nhiệt, hoàn toàn có thể nổ tung.
Mà mấy lời nói đó đều bị đạo diễn Kỷ đè xuống.
Có muốn hay không là một chuyện, chủ yếu là ông có chừng mực, biết là không thể phát sóng.
Ê kíp chương trình đã coi như là tương đối gan dạ, trước kia hai người này ở chỗ khác đều được sắp xếp rất cẩn thận, ngay cả cắt ghép hậu kỳ cũng rất cẩn thận. Mọi người đều biết né tránh, đây đã thành một quy tắc ngầm, giống như ngầm thừa nhận bọn họ không thể cùng chung khung hình, cũng đừng đặt cạnh nhau, cẩn thận va chạm.
Mà chương trình này hoàn toàn không cần khiến cho bọn họ có ý muốn lẩn tránh, nên làm thế nào thì cứ làm như vậy, thậm chí còn chắp vá, đây là hình ảnh trước kia là chưa bao giờ xuất hiện.
Người hâm mộ Dạ Yến đã rất thỏa mãn với những thứ trước mắt, mức độ này là điều bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ. Nhưng lại có ai biết, còn có những thứ quá đáng hơn nữa, chỉ là đã bị giấu đi.
Vào ngày mấy khách mời cùng nhau ghi hình tập hai, có nhân viên công tác quay một đoạn video ngắn làm video ngoài lề, để tung lên tài khoản chính thức trên Mỗ Âm.
[Trời ơi, bọn họ ngồi chung hả?]
[Đây đúng là cảnh tôi sinh thời có thể thấy sao?]
[Bọn họ gần nhau quá, quần áo cũng có tiếp xúc... Hay là các anh gần thêm chút nữa?]
[Ngay cả ôm eo ôm công chúa bọn họ cũng làm rồi, thế này thì có là gì? Chị em gái lầu trên to gan một chút, tôi mở mic trước, tôi muốn nằm dưới giường bọn họ xem bọn họ làm!]
[... Mặc dù là thế, nhưng lầu trên to gan quá rồi phải không nè!]
Bọn họ quả thật rất gần nhau.
Cơ thể anh rất thả lỏng, tùy ý ngồi cạnh cô, mà cô lại không dám nhúc nhích, luôn ngồi nghiêm chỉnh. Nhưng cô không khống chế anh được, anh thường xuyên nhích lại gần hơn, mà mùi trên người anh cũng sẽ rất rõ ràng mà tiến lại gần chóp mũi.
Thấy có người quay video, Lương Âm Dạ cũng như ngồi trên bàn chông.
Bình luận trên mạng còn đang tiếp tục.
[Đây thật không hổ là chương trình hẹn hò, tôi cảm giác bầu không khí cũng đang có bong bóng màu hồng.]
[Tôi cho rằng cho dù là trong gameshow này, hai người này vẫn sẽ tránh nhau. Không ngờ ê kíp chương trình hoàn toàn không ra bài theo lẽ thường, cũng chưa cho bọn họ cơ hội này ha ha ha.]
[Ê kíp chương trình này đã leo lên NO. 1 trong lòng tôi, đạo diễn Kỷ cũng vậy, tôi nhớ các ông rồi.]
CP của khách mời khác lục tục có người hâm mộ gán ghép mà thành, nhất là Biên Húc và Bối Y, nhưng uy lực vẫn khó so sánh với cặp này.
Hôm nay quá trình kết thúc sớm. Chờ xem xong gameshow, mọi người cũng lục tục trở về phòng.
Bối Y ngáp treo trên người Lương Âm Dạ: “Buồn ngủ quá, em buồn ngủ muốn xỉu.”
Anh gật đầu. Nhìn cũng không có gì khác thường, giống như chỉ thuận miệng hỏi một chút.
Có hơi, vậy chắc hẳn vẫn không buồn ngủ, lát nữa sợ rằng lại phải lăn lộn một lúc lâu, uống thuốc xong phải qua rất lâu mới ngủ được.
Anh hơi nhắm mắt.
Quay lại phòng, Văn Yến mở Weibo, đi tìm kiếm cái tên vừa nhìn thấy.
Rất kỳ lạ.
Không quá giống những gì anh nghĩ, cũng là phạm vi anh chưa bao giờ chạm vào.
Hình như là một nhà văn?
Nhưng ở trang đầu đối phương, Super Topic “Dạ Yến” đập vào mắt.
Đôi mắt Văn Yến u ám hơn, mở ra xem kỹ.
Dĩ nhiên là anh biết tồn tại của Super Topic này.
Cũng biết những năm qua, chỗ đó còn có rất nhiều người.
Chỉ là bình thường công việc bận rộn, cộng thêm anh không thường lướt mấy ứng dụng này, cho nên anh rất ít khi vào xem.
Mà chỗ này, anh cho rằng cô sẽ không vào xem.
Nhưng không ngờ…
Lúc anh bấm mở một tấm ảnh dài mới nhất của đối phương trong Weibo, không phòng bị mà chớp mắt, vẻ khó tin dần dần hiện lên trong mắt.
Động tác của anh hơi chần chừ, dừng lại hai giây, anh mới lướt xuống dưới tiếp.
… Nếu anh không hiểu sai, nhân vật trong bài viết này là... anh với cô?
Xem hết một chương xong, Văn Yến có chút chậm chạp chưa kịp phản ứng.
Anh tắt điện thoại di động, mất tập trung một lúc.
Ở trong Super Topic CP có cái này là không hề kỳ lạ. Cho dù anh không tiếp xúc, cũng cảm thấy rất bình thường.
Nhưng.
Vừa rồi anh rõ ràng cũng nhìn thấy đây là người cô theo dõi, thậm chí cô rất tự nhiên quen thuộc mà bấm mở hình ảnh.
Thành thạo đến mức tuyệt đối không phải lần đầu tiên.
Ánh mắt anh sâu hơn.
Sau khi bất ngờ lúc đầu tan đi, anh mở điện thoại di động ra xem một lần nữa.
… Đúng là thật sự có chút vượt qua phạm vi nhận biết của anh.
“Trên giường đơn chật hẹp, bọn họ tựa rất sát nhau.
Dường như cũng không khó phát hiện phản ứng tương quan trên người anh.
Vào buổi tối này, ngay cả hít thở cũng nóng rực, hơi thở có mấy phần nóng bỏng.
...
Nếp nhăn trên giường dần dần mở rộng, đầu ngón tay bị cô bóp trắng bệch.”
Quả thực Văn Yến khó thích ứng, cố xem xong lại bừng tỉnh, thì ra bình thường cô xem những thứ này, thậm chí cũng đã thành thói quen?
Anh chuyển sang WeChat, gửi tin nhắn cho cô: [Ngủ chưa?]
Hỏi thì là hỏi như vậy, mà anh chắc chắc cô còn chưa ngủ.
Đầu ngón tay anh nhẹ gõ vào phía sau điện thoại di động, giống như thợ săn đầy kiên nhẫn, thong thả chờ đợi con mồi ra khỏi hang động.
Anh đã muốn chuẩn bị trò chuyện với cô thật rõ ràng một lần từ lâu rồi.
Còn về những thứ trước mắt...
Anh có thể lặng lẽ đặt sang một bên, không đề cập tới trước.
Cô tránh né quá lâu rồi.
Mà anh không để mặc được nữa.
Lương Âm Dạ: [?]
Lương Âm Dạ: [Ăn khuya?]
Cô đã thành thói quen anh gọi vào giờ này.
Mặc dù sẽ có chút không an toàn.
Nhưng thật ra thì cô cũng không thiệt thòi.
Cô cũng đang chiếm lời của anh.
Anh cong môi, cô nghĩ hay đấy.
[Mở cửa? Có lời muốn nói.]
Lương Âm Dạ khó xử.
Ấp a ấp úng đánh chữ: [Không thể nói ở trong này à...]
Giọng điệu anh không dễ thương lượng lắm: [Không thể.]
Cô thở dài: [Em rất buồn ngủ, em muốn ngủ, không muốn nghe.]
Y: [Được.]
Lương Âm Dạ: “...”
Cô im lặng.
Cho dù anh có dây dưa thêm một câu, cô cũng không nghĩ nhiều, nhưng anh đáp ứng quá nhanh, cô bị nghẹn, không biết nên đi lên hay nên đi xuống.
Sao anh trả lời nhanh vậy?
…Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?
Cô bị nghẹn ở đó, qua rất lâu, mới cam chịu số phận ngồi dậy, cô cất chai thuốc ở mép giường, sau khi sửa sang lại phòng một lần mới gửi tin nhắn cho anh: [Qua đi!]
Cô vừa uống thuốc nhưng còn chưa buồn ngủ, cũng muốn xem thử anh muốn nói gì.
Chóp mũi Văn Yến tràn ra một tiếng khẽ cười, đứng dậy ra ngoài.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hành lang yên tĩnh không tiếng động.
Mấy khách mời đều đang ở trong phòng riêng nghỉ ngơi, động tác của người nào nhanh một chút thì có thể đã ngủ rồi.
Chân anh bước rất nhẹ nhàng, đi tới cửa phòng cô, mở cửa đi vào, động tác lưu loát gọn gàng.
… Bóng dáng trong hành lang chỉ hiện ra mấy giây, một lần nữa trả lại sự yên tĩnh.
Cũng không phải lần đầu tiên anh đi vào phòng cô, động tác của anh rất tự nhiên, đi vào trong. Giống như vô tình quét qua đầu giường, nhìn thấy phía trên sạch sẽ, cũng không bất ngờ.
Lương Âm Dạ tựa vào đầu giường chơi điện thoại di động, gửi tin nhắn cho Chu Nghê, thuận miệng hỏi: “Anh muốn nói gì với em?”
Có lẽ bản thân cô cũng không phát hiện, giữa hai người bọn họ đã quen thuộc đến mức nào.
Ít nhất không phải khác phái bình thường.
Mối quan hệ thân mật quá đáng, không phải người yêu, cũng không có khả năng là bạn bè bình thường.
“Không có gì, không ngủ được, đến đây ngồi một lát.” Anh ngồi xuống ghế sô pha ở bên cạnh, đối mặt với cô.
Lương Âm Dạ nâng tầm mắt lên nhìn anh, không khỏi mắc nghẹn.
Cho nên cô lại bị anh đùa giỡn?
Nhưng cũng không sao cả, cô vốn không ngủ được. Nghĩ đến cái gì đó, cô lấy một tấm thẻ ở bên cạnh qua, đưa cho anh: “Cho anh cái này.”
“Cái gì?”
“Cho anh tiêu xài.”
Ánh mắt Văn Yến nhìn chằm chằm cô một lát.
Ngày đó cô nói nuôi anh, quả thật là nghiêm túc. Vả lại đã chuẩn bị tiến hành.
Trái cổ anh chuyển động, cuối cùng cảm thấy cảm xúc có chút không ổn.
Anh không nhận lấy nó ngay.
Chỉ nhẹ giọng nói: “Sao Tứ Tứ của chúng ta tốt vậy.”
Đầu ngón tay Lương Âm Dạ cong lại. Có chút không chịu nổi anh nghiêm túc như vậy, nhưng lại có hơi đầu độc người ta.
“Nuôi anh thật sao?” Giọng nói của anh nhẹ nhàng.
“Không có ý khác, nếu anh kẹt tiền, có thể lấy sử dụng.”
Trong mắt anh có vẻ vui vẻ yên tâm.
Vươn tay thật, nhưng không cầm tấm thẻ, mà giữ cổ tay cô, kéo cô qua bên cạnh anh.
Lương Âm Dạ bị ép buộc để điện thoại di động xuống, nhìn anh: “Sao thế?”
“Lời đêm đó muốn nói làm sao không nói nữa?” Lúc ấy, rõ ràng nhìn ra được cô có rất nhiều lời muốn nói với anh, tất cả đều bị chôn giấu trong lòng, hôm sau người vừa đi, lúc gặp lại, mấy lời nói cứ như vậy mà tan đi hết.
Bao gồm lúc biết anh thích cô, tất cả lời cô muốn nói cũng bị cô nuốt vào rồi cho qua.
Cô đang tránh né, từ đầu đến cuối đều đang tránh né. Giống như tránh đi là được, tất cả mọi chuyện đều có thể cho qua.
Nhưng cô không hỏi anh có cho phép hay không.
Ánh mắt anh sâu thẳm u ám, đưa cô lên trên người mình. Tối nay anh phải ép cô đến vách đá, không cho cô tránh, biểu hiện muốn nói rõ mọi chuyện với cô.
Lương Âm Dạ hối hận.
Vừa rồi cô cũng không nên tò mò, cũng không nên dẫn sói vào nhà.
Bây giờ cô mời anh đi ra ngoài, còn kịp không?
Eo cô bị anh bóp, giữ rất chặt, mà một bàn tay khác của anh cũng không nhàn rỗi, mơn trớn đầu ngón tay cô đang siết chặt, nới lỏng tay cô ra, giọng nói thong thả: “Chúng ta trò chuyện một lát.”
… Không, cô không muốn trò chuyện.
Câu từ chối bị chặn giữa cổ họng.
Rõ ràng cô đã cho thẻ, nuôi anh, sao anh còn... lấy oán trả ơn.
Rõ ràng nhận lấy là được, nhưng không những không thu, còn...
Anh đè tấm thẻ kia vào lòng bàn tay cô: “Anh không dám nhận.”
Cô ngẩn ra, nỉ non hỏi: “Vì sao?”
Ánh mắt anh khóa chặt trên gương mặt cô: “Lương Âm Dạ, có phải trước giờ em chưa bao giờ nghĩ đến chúng ta sẽ có sau này hay không.”
“Em chưa từng nghĩ chúng ta sẽ có tương lai.” Anh nói với giọng điệu chắc chắn, ngay lập tức hỏi tiếp: “Tấm thẻ này, lại lấy danh nghĩa gì mà cho anh? Tất nhiên anh không thể nhận.”
Tính chèn ép trong giọng nói anh quá nặng, khí thế cả người cũng đều đang uy hiếp mà đến.
Giống như một oán phụ hung hăng đến đòi danh phận... À không, oán phu.
Lương Âm Dạ bị chất vấn mà ngẩn ra, trong đầu phát ra tiếng vang ong ong.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]