Dưới ánh nhìn chăm chú của anh, trong đôi mắt của cô chỉ có sợ hãi.
Như chú nai bị giật mình.
Đây là lần đầu tiên trong trạng thái tỉnh táo, bọn họ nghiêm túc nói về chuyện xảy ra ngày đó. Cô còn không thể tránh né nói về quá trình, nói về nguyên nhân, nói về các chi tiết nhỏ.
Nhưng cô... không muốn nói về những chuyện này cho lắm.
Lương Âm Dạ giật giật môi, nhắc nhở anh: “Rõ ràng anh đã nói... sẽ không nhắc tới những chuyện này, cũng sẽ không nói về chuyện mà em không muốn nhắc tới.”
Anh nhìn chằm chằm cô thật sâu mà không nói gì.
“Văn Yến, anh như vậy là phạm quy.”
Một giọng nói tựa như hờn dỗi, anh có chút mất tập trung, ánh mắt không khỏi càng sâu hơn.
Lương Âm Dạ nói ra ý nghĩ mà ngày đó bản thân đã nghĩ trong lòng ra: “Chắc hẳn nên lấy một cái loa lớn, phát bên tai anh ba lần chữ khoảng cách, lại phát ba lần chữ như bình thường, nhắc nhở anh nhớ lại lời mình đã nói.”
Anh mím chặt môi. Muốn cong môi, nhưng quả thực không cười nổi.
Đúng lúc này, rốt cuộc nhân viên công tác cũng bàn bạc xong, có người mang áo mưa vội vã chạy tới chỗ này.
Hai nhân viên cầm dù đi qua đón người, Lương Âm Dạ như được đại xá, bước nhanh vào dưới tán dù của một người trong số đó. Cô vừa đi về trước, anh còn nắm chặt tay cô không thả ra, chỉ bước theo chân cô đi vào trong mưa. Lúc sức lực tách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-dua-voi-dem-xuan/3698746/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.