Cơ hội Văn Yến ra tụ họp với bọn họ không nhiều. 
Bởi vì ngày mai phải đi ghi hình, vừa đi lại là một khoảng thời gian, tối nay hiếm khi vừa gọi đã ra đây. 
Đám người này đều là bạn bè quen biết nhiều năm, hiểu biết rất rõ về nhau. 
Chúc Đào kéo Văn Yến uống rượu, hơn nửa buổi tối mới chịu thả người, tự gọi tài xế lái thay, nhân tiện đưa Văn Yến về. 
Lúc sắp đến nhà Văn Yến, cả đoạn đường Dung Thầm đều yên tĩnh, lúc này mới nhìn anh: “Chờ năm năm, không đợi được nữa?” 
Gần đây, Văn Yến làm quá nhiều chuyện, cho dù là trong giới của bọn họ, cũng rất ít khi nghe về chuyện trong giới giải trí, mà cũng đã nghe không ít. 
Có lẽ là men rượu xông lên đầu thật, Văn Yến xoa xoa giữa mày, tản mạn “Ừ” một tiếng. 
“Hiện tại mấy thứ đó cậu cũng trả xong rồi, quả thực không buông bỏ được, thì nắm chặt một chút.” Vẻ mặt Dung Thầm có thêm mấy phần nghiêm túc: “Sai một nước cờ, thua cả bàn cờ. Năm đó cậu cũng lĩnh hội rồi, tôi cũng không nói nhiều.” 
Xe dừng lại. 
Văn Yến gật đầu, giơ tay đè bả vai anh ấy, mới mở cửa xe xuống xe. 
Dung Thầm nhìn tiểu khu này, chẹp một tiếng. 
Còn biết theo đuổi thật. 
/ 
Cả một ngày hôm nay, bầu không khí trong nhà họ Lương rất thấp. 
Hiếm khi yên tĩnh như vậy, không có bao nhiêu tiếng vang. 
Buổi sáng Hà Chiêu Vân không thức dậy, gần tới trưa cũng không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-dua-voi-dem-xuan/3680022/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.