Lương Âm Dạ không biết thế này là bọn họ phải trùng hợp cỡ nào, hai ngày gặp ba lần, số lần ước chừng đủ bù vào số lần bọn họ gặp nhau trong một hai năm vừa qua. 
Đến mức lúc nhìn thấy anh ở chỗ này, cô còn hơi hoảng hốt, không xác định được là thật hay giả. 
Trong quán này đều là người, vừa rồi cô cố tình tìm chỗ này. 
Nhưng có lẽ anh cũng nhìn trúng sự yên tĩnh của nơi này, mới đi qua chỗ này. 
Cô mím môi, nhỏ giọng: “Nhận ra.” 
Sao không nhận ra được? 
Cùng sống dưới một mái hiên gần năm năm, lại cùng đi vào giới giải trí, gần như hòa làm một mà làm việc chung với nhau hai năm. 
Có thể nói bọn họ là người quen thuộc nhau nhất trên thế giới này, sao có thể không nhận ra được. 
Đơn giản là không muốn nhận ra mà thôi. 
Mặc dù vừa rồi quả thật là cô không nhìn thấy anh, nhưng cho dù là nhìn thấy anh, cô cũng sẽ giả vờ không nhìn thấy giống như ban ngày. 
Nhưng cô không hề cảm thấy áy náy, cúi đầu nhìn tay anh cầm tay mình, suy nghĩ phải làm sao để anh thả tay ra. 
Có thể thấy gân xanh trên mu bàn tay người đàn ông, đó là sức mạnh chỉ có ở phái nam trưởng thành. Còn nữa… anh thật sự nắm tay cô rất chặt. 
“À? Anh còn cho rằng em không nhận ra.” 
Mặc dù anh không nói rõ, nhưng Lương Âm Dạ cảm giác được anh đang nói tới chuyện ban ngày. 
Cô cố 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-dua-voi-dem-xuan/3678640/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.