Trời mưa không lớn nhưng lại khơi dậy sức nóng ở trên mặt đất, rất nhanh ở giữa bầu trời và mặt đất cứ như bị bao phủ bởi một lớp sương mờ hơi mỏng. 
Tô Mẫn nhìn về phương xa mông lung, trong lòng cảm thấy trống rỗng. 
Từ lúc bé nàng đã được Tô Bồi nuôi lớn, lúc 6 tuổi thì mẹ nàng rời đi. Nàng sẽ không bao giờ quên được bộ dạng cố nén nước mắt của mẹ khi ôm lấy nàng lúc đó, "Mẫn Mẫn, mẹ xin lỗi con nhiều lắm, con đừng học ba mẹ, vĩnh viễn đừng bao giờ yêu một người nào cả." 
Năm đó Tô Mẫn còn nhỏ, không hiểu những gì mẹ nàng nói, nàng chỉ biết khóc lóc xin mẹ nàng đừng rời đi. 
Nửa năm đó, nàng giống như từ thiên đường rất xuống địa ngục, một gia đình còn đang hoàn hảo lại bởi vì mẹ rời đi mà tan tành thành những mảnh nhỏ. 
Người ba Tô Bồi suốt ngày lẫn đêm chỉ biết uống rượu, thân thể đều phế đi, lúc uống tới mức dạ dày chảy máu, bị đưa đến bệnh viện, trước khi bị xe cứu thương đưa đi ông còn đưa tay ra, nỉ non nói: "Dĩ Nhu, Dĩ Nhu..." 
Tô Mẫn nhỏ bé thấy một màn như vậy, bị dọa sợ choáng váng, mãi cho đến khi ông nội và bà nội đến ôm nàng vào trong ngực thì nàng vẫn không khống chế được mà run bần bật, 
Thời khắc đó, nàng thực sự hận mẹ mình, hận bà ta lại có thể nhẫn tâm bỏ rơi hai cha con nàng rời đi. 
Nhưng mà... 
Một năm sau, Tô Bồi cả 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-dua-manh-liet/2992160/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.