Theo tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Tô Mẫn đã không thể nào khống chế được nhịp tim càng ngày càng nhanh của mình.
Rõ ràng đêm nay nàng muốn xác định có phải là do vì cô đơn quá lâu cho nên mỗi khi gặp được Lâm Tiêu Tiêu thì trong lòng nàng mới luôn dậy sóng như vậy, nhưng mà nàng chẳng những không tìm được đáp án mà ngược lại còn trúng độc càng nặng thêm.
"Đúng là em rồi."
Âm thanh trầm thấp bình thản khiến người ta không thể nào liên hệ với nữ chủ nhân quán bar gợi cảm câu nhân có mị lực bắn ra bốn phía ở trên sân khấu ban nãy.
Tô Mẫn quay người lại, giả vờ bình tĩnh: "Đàn chị."
Ban đêm, gió ở trên hồ có hơi lớn, thổi loạn mái tóc dài của Lâm Tiêu Tiêu, trong mắt cô dường như có chứa ánh sáng, bình tĩnh nhìn Tô Mẫn: "Trùng hợp quá."
Mặt của Tô Mẫn hơi nóng lên: "Hóa ra đàn chị làm việc ở nơi này."
Lâm Tiêu Tiêu cong môi mỉm cười: "Chỉ là lúc nào rảnh rỗi mới đến xem thôi."
Rốt cuộc thì người cô cần chờ cũng đã chờ được rồi, giờ chỉ chờ Tô Mẫn và cô ở bên nhau, cùng nhau nhìn ngắm ước mơ thuở bé của hai người.
Cô cũng không có hứng thú gì với việc kinh doanh quán bar, tất cả mọi sự kiên trì đều chỉ vì một câu nói hồi còn bé của Tô Mẫn.
Tương lai, nếu em ấy thích thì quán bar sẽ tiếp tục mở cửa, nhưng nếu em ấy không thích thì Lâm Tiêu Tiêu cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-dua-manh-liet/2992146/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.