Chương trước
Chương sau
Hồ Phỉ Phi kinh ngạc nhìn Lâm Tiêu Tiêu, ngoan ngoãn trả khăn giấy lại cho cô.

Bút máy quý thế kia còn có thể cho nàng được...... Nhưng có mỗi cái khăn giấy thôi mà làm dữ vậy làm gì chứ? Là làm bằng vàng hả?

Lâm Tiêu Tiêu thật cẩn thận cất khăn giấy lại, thả lại trong túi, nhưng dường như cô vẫn cảm thấy chưa yên tấm cho lắm, cho nên kéo khóa kéo trong túi lên, cuối cùng còn cố ý nhìn thoáng qua Hồ Phỉ Phi, vỗ vỗ túi của mình: "Không được nhúc nhích."

Hồ Phỉ Phi:......

Tổng giám đốc Hồ bị chua tới mức răng đau, "Tô Mẫn đưa hả?"

Lâm Tiêu Tiêu cũng không giấu giếm cái gì, gật gật đầu.

Quả nhiên là thế, tổng giám đốc Hồ trợn trắng mắt, hỏi: "Có tiến triển gì sao?"

Lâm Tiêu Tiêu rõ ràng không nghĩ tiếp tục cái đề tài này, cô nhìn Hồ Phỉ Phi: "Đừng có nói mỗi chuyện của mình, vậy cậu đã thu phục được bộ trưởng Từ chưa?"

Thử nhìn mà xem này.

Tô Mẫn quả đúng là vùng cấm của Lâm Tiêu Tiêu, chẳng có ai có thể nói gì cả.

Hồ Phỉ Phi mặc kệ cô, "Đừng nói nữa." Trong giọng nói của nàng mang theo chút bực bội, "Bên chỗ cô ấy có bà cô kia của cô ấy nhúng tay rồi, gần nhất mình muốn gặp cô ấy chút thôi cũng khó. Chậc, có gì đặc biệt hơn người đâu chứ, che chở cô ấy như vậy làm gì, một người đơn thuần thiện lương như tôi cô ấy có xứng à?"

Lâm Tiêu Tiêu nghe xong gật gật đầu, "Người cậu nói là bộ trưởng Phùng đúng không."

Bộ trưởng Phùng có ơn tri ngộ với bộ trưởng Từ, còn có quan hệ trên đường làm quan nữa, từ góc độ nào đó mà nói thì là người thân cận nhất của cô ấy.

Hồ Phỉ Phi lập tức ngẩng đầu, hai mắt tỏa ra ánh sáng nhìn cô: "Cậu cũng biết bà ấy?" Lúc này, tổng giám đốc Hồ phản ứng cực kỳ mau, "Cũng đúng, bên người Tô Mẫn có người nào thì cậu luôn rõ rành rành nhỉ."

Cũng bởi vì điểm này cho nên nàng mới hiểu ra vì sao người lớn sẽ chọn Lâm Tiêu Tiêu, bồi dưỡng làm người nối nghiệp trọng điểm Nam Dương, thủ đoạn kia, tâm cơ kia cùng với khả năng khống chế toàn trường không phải là người như nàng có thể sánh được. Hồ Phỉ Phi thậm chí còn hoài nghi tất cả những người ở bên cạnh Tô Mẫn, đang làm gì, từ nơi nào đến, thân phận, bối cảnh.... Tất cả mọi thứ Lâm Tiêu Tiêu đều biết.

Lâm Tiêu Tiêu: "Cậu chú ý chút đi, mặc dù bây giờ bộ trưởng Phùng chỉ ở tuyến hai, nhưng bà ấy có thể làm sư phụ của bộ trưởng Từ thì tất nhiên là có đạo lý của bà."

Hồ Phỉ Phi không vui, "Chuyện tình cảm không nên tự mình xử lý sao? Từ Linh nghe người khác nói làm gì chứ? Thôi thôi!" Nàng dùng bàn tay ngăn lại, "Vẫn là do không có đủ tình yêu, nếu thực sự yêu sâu đậm thì đừng nói là sư phụ, cho dù có là ông già Thiên Hoàng cũng không có biện pháp khiến tình cảm của bọn mình có chút rung động nào khác."

Lời này khiến Lâm Tiêu Tiêu trầm mặc.

Đúng vậy, toàn bộ mọi hoài nghi, nghi kỵ và ngăn cách đều là vì chưa đủ tình cảm.

Cô cũng biết chứ, nhưng thế thì sao nào? Vẫn cứ hãm sâu vào trong đó, không thể nào kiềm chế được.

******

Lúc Tô Mẫn còn đang ở trong nhà dọn dẹp mọi thứ thì nhận được điện thoại của Nguyên Bảo, "Mẫn Mẫn, Lễ Tình Nhân ngày mai cậu định làm gì thế? Có muốn mình mang gì đó ăn được sang cho cậu không?"

Tô Mẫn buông cây chổi ở trong tay, "Cá cược đi, mình cũng không muốn làm chậm trễ buổi hẹn hò của cậu và Hà lão sư."

Nguyên Bảo vừa nghe liền cảm thấy không thích hợp, "Ai da da, sao lại dùng giọng điệu này vậy, chẳng lẽ là cậu lại có hẹn với đàn chị xinh đẹp có duyên làm hàng xóm kia của cậu hả?"

Biệt danh này khiến Tô Mẫn cạn lời, "Cậu còn có việc gì không?"

Nguyên Bảo cười xấu xa: "Không có việc gì thì không thể hỏi thăm cậu hả? Ai da, Mẫn Mẫn, để mình nói chuyện này cho cậu biết, tối hôm qua mình tìm một người tính dùm nhân duyên cho mình, thuận tiện còn đưa ảnh của cậu cho người ta nhìn thử, bà phù thủy này vừa thấy, cậu thử đoán xem người ta nói như thế nào?"

Tô Mẫn kiềm chế tâm trạng của mình: "Nói như thế nào?"

Nguyên Bảo: "Người ta nói năm nay cậu có đào hoa đấy, hơn nữa còn là đào hoa có khí thế mãnh liệt giống như sấm sét ấy!"

Tô Mẫn: "Cậu thử nhìn lại cậu đi, đất nước cố gắng bồi dưỡng cậu trở thành một người sinh viên là để cậu ăn no không có việc gì làm hả?"

Nguyên Bảo cười vui vẻ, "Mình không phải là đang gọi điện thoại cho cậu để nhắc nhở cậu chút thôi à? Mẫn Mẫn, đời người ngắn ngủi, sao cậu cứ phải bó buộc bản thân cậu như vậy chứ? Ai nói hai người ở bên nhau thì phải ở bên nhau cả đời vậy, người của bây giờ nào có ai có thể phụ trách đến vậy cơ chứ."

Tô Mẫn yên lặng mở nút ghi âm ra, "Hửm? Cũng có đạo lý đấy, cậu tiếp tục nói đi."

Thấy Tô Mẫn khó lắm mới không cúp điện thoại, Nguyên Bảo bắt đầu nói liên thuyên không ngừng nghỉ, "Người ta bây giờ ấy, đều là kiểu qua ngày hôm nay không nghĩ tới ngày mai thôi, cậu đừng có mà vừa nhìn đôi mắt của người ta thì đã nghĩ đến chuyện cả đời, thậm chí còn nghĩ sau này chết rồi muốn được chôn cùng với người ta, chúng ta không thể ngẫm lại chuyện trước mắt hả?"

Tô Mẫn cười dịu dàng, "Ví dụ như?"

Nguyên Bảo: "Chúng ta có thể thử một lần 419 (*) mà, rất lãng mạn, vô cùng lãng mạn, cậu thử nhìn lại cậu xem, đã từng này tuổi rồi nhưng vẫn chưa trải qua một lần tình cảm mãnh liệt nào cả, thân thể cũng sắp khô cạn rồi, khô cạn đấy, cậu có hiểu không? Khi còn nhỏ không phải cậu nói với mình những người thấy cậu xinh đẹp thì đều gọi cậu là quận chúa Mẫn Mẫn hả? Mình thấy bây giờ có thể gọi cậu là Diệt Tuyệt sư thái được rồi."

(*) tình một đêm

Tô Mẫn cười lạnh lùng: "Cậu cúp điện thoại trước đi, để mình gửi cái này qua cho cậu."



Nguyên Bảo nghe lời cúp điện thoại, cô còn rất chờ mong, không biết Mẫn Mẫn có thể gửi cho cô cái gì đâu nhỉ? Chẳng lẽ là vì để chứng minh thân thể nàng vẫn chưa hề khô cạn, muốn gửi mấy cái ảnh lộ lộ chút?

Trong lúc trong đầu cô còn đang suy nghĩ vẩn vở thì một đoạn ghi âm được gửi qua, Nguyên Bảo hưng phấn click mở ra, sau khi nghe xong, cô lập tức spatar.

Tô Mẫn cũng lập tức nhắn tin sang.

—— Đã biết con đường sau này mà cậu phải đi là gì không?

Nguyên Bảo ngoan ngoãn nhanh chóng đáp lại.

—— Lăn đi.

Ai da, Nguyên Bảo có điểm khổ sở, nhớ tới năm đó cô cũng là thiếu nữ xinh đẹp không sợ trời không sợ đất, nhưng lại bị tình yêu vướng chân.

Thật ra Nguyên Bảo nói cũng không phải hoàn toàn không có tác dụng.

Tô Mẫn quét tước toàn bộ ngóc ngách ở trong nhà, lại quét một lần, còn cố ý sửa soạn lại phòng bếp, sau khi đổ mồ hôi đầm đìa thì nàng mới đi tắm rửa, mặc áo ngủ bật lửa điểm một điếu thuốc.

Nàng đã lâu lắm rồi không hút thuốc lá.

Khi còn nhỏ, lúc mẹ nàng đột nhiên rời đi, ba nàng lại giống như mất đi một nửa linh hồn vậy, nàng được ông bà nuôi nấng, từ nhỏ đã phải thấy cảnh hai ông bà tóc trắng xóa lấy nước mắt rửa mặt, thở ngắn than dài, nàng không có cách nào đi khuyên nhủ trái tim của chính mình, cho nên cứ thế, nàng đã học được cách uống rượu hút thuốc, chỉ là mấy năm nay, nàng rất ít khi đụng vào.

Sợi khói thuốc lá quấn ở trên ngón tay, Tô Mẫn uống một ngụm bia, ánh mắt của nàng có hơi mông lung, lòng buồn khó chịu.

Ban đêm luôn dễ khổ sở.

Những hồi ức không ngừng quấn quanh, một chén rượu đã thấy đáy, trong lúc hôn hôn trầm trầm, Tô Mẫn ngủ thiếp đi, không biết là do ngồi điều hòa lâu hay là do gì đó, nàng đổ một thân mồ hôi lạnh, đầu cảm thấy đau.

Trong khoảng thời gian này, quả thật nàng đã phải chia bản thân mình thành hai người để sử dụng, vì không để Tô Bồi phải thất vọng, vì câu nói mà năm đó nàng đã nói —— con phải làm một người đứng ở trên người khác, cho nàng dường như nàng đã phải trả giá toàn bộ mọi thứ của mình.

Con người khi ở trong lúc đau khổ và bi thương thì ý tưởng ở sâu trong nội tâm sẽ luôn càng thêm trực quan và trong suốt, không trộn lẫn bất kỳ thứ gì khác.

Cho nên, lúc cảm thấy quá khó chịu, lúc Tô Mẫn nóng tới mức cả người mệt mỏi nhất thì nàng đã gửi một clip thoại cho Lâm Tiêu Tiêu.

Nàng cảm thấy không thể thở nổi, cho nên cũng nhớ không rõ bản thân mình đã gửi gì.

Ngày hôm sau, sau khi Tô Mẫn mơ mơ màng màng tỉnh lại thì ở trên mu bàn tay truyền đến chút đau đớn, nàng cúi đầu nhìn thì thấy trên mu bàn tay không biết từ khi nào bị đâm một châm, đây là...... Nàng nheo nheo mắt, ngẩng đầu lên.

Thời gian này ánh mặt trời gay gắt nhất, Lâm Tiêu Tiêu dùng một tay cầm di động đứng đưa lưng về phía nàng, cô đứng ở phía trước cửa sổ gọi điện thoại, âm thanh của cô rất nhỏ, như đang sợ sẽ làm ồn nàng vậy.

—— Ừ, kết quả xét nghiệm mẫu máu ra rồi, ừ, không phải nhiễm virus, có thể là do quá mệt mỏi, được, ngài lại tốn chút sức xem lại dùm tôi, nhìn xem còn có chỗ nào không ổn nưã hay không.

—— Tôi biết, tôi sẽ chăm sóc em ấy.

......

Bỗng nhiên, vành mắt của Tô Mẫn đỏ, nàng cảm thấy giống như có thứ gì đó ấm nóng đang trào lên.

Lú c Lâm Tiêu Tiêu xoay người thì thấy Tô Mẫn đang dùng mu bàn tay để lau nước mắt, trái tim cô dường như cũng bị thứ gì đó chọc một phát.

"Đàn chị." Sốt cả đêm, Tô Mẫn có hơi thoát lực, âm thanh cũng mềm mại như bông, không có sức sống gì cả, âm cuối còn mang theo một tia khàn khàn, Lâm Tiêu Tiêu nghe xong vừa đau lòng lại có chút tình cảm khác dâng lên, "Ừm."

Nàng nhìn cây châm trên tay, "Xin lỗi chị nhiều, làm phiền ngày Lễ Tình Nhân của chị rồi."

Một ngày như thế này, vốn còn đang định rủ đàn chị đi xem điện ảnh cũng không thể đi được nữa.

Lâm Tiêu Tiêu đi qua, ngồi xuống ở cái ghế bên cạnh, nhẹ nhàng sờ lên cái trán của nàng: "Khá hơn nhiều rồi, có đói bụng không?"

Tô Mẫn khẽ gật đầu, nàng vẫn luôn cúi đầu không dám nhìn Lâm Tiêu Tiêu, sợ nước mắt sẽ lập tức khống chế không được mà chảy xuống dưới.

"Chỉ có cháo trắng, tôi cũng không biết nấu món khác, nhưng mà bác sĩ nói lúc này tốt nhất nên ăn thanh đạm một chút, cho nên tôi cũng không gọi đồ ăn bên ngoài." Lâm Tiêu Tiêu bưng chén đi tới, cô cầm một cái muỗng, nhẹ nhàng quấy cháo, "Đây là lần đầu tiên tôi nấu cháo, cũng không biết thế nào."

Cô vô cùng ôn nhu, thậm chí mỗi một câu, mỗi một chữ đều có vẻ mềm mại như vậy, cũng đã thành công vuốt lại trái tim của Tô Mẫn, khiến nàng cảm thấy như đang có sự hưởn g thụ nào đó nói không nên lời.

Tô Mẫn cầm chén qua, ăn từng ngụm từng ngụm rất nghiêm túc, không có một chút lãng phí nào cả, ăn hết sạch một chén cháo.

Thực ra nếu là dựa theo tính cách của Lâm Tiêu Tiêu thì lúc này, cô khẳng định sẽ đút cho Tô Mẫn ăn, nhưng mà...... Chuyện ngày hôm qua khiến lòng cô còn sợ hãi, không dám lại liều lĩnh nữa.

Cô thích, nhớ thương đã nhiều năm như vậy rồi, cảm tình đối với Tô Mẫn đã sớm giống như là đồ đằng (*) vậy, được khảm ở trong lòng, không phải không hề nghĩ đến chuyện nàng sẽ từ chối mình, cho dù nếu thật sự có một ngày như thế thì Lâm Tiêu Tiêu cũng không biết bản thân nên thừa nhận như thế nào nữa, cho nên, với tư tưởng tránh né của đà điểu, cô hy vọng kéo được một ngày thì tốt một ngày, chỉ cần tình cảm của hai bên lại sâu đậm một chút...... Như vậy thì em ấy cũng sẽ không nở lòng nào mà đẩy cô ra được.

(*) là vật tổ (totem),được các bộ lạc nguyên thủy thờ cúng như thần bảo hộ hay nguồn gốc của mình.

Tô Mẫn ăn cháo rồi lại uống thuốc, sau đó lại ngủ rồi, lại lần nữa tỉnh lại thì ngoài trời cũng đã tối một nửa.



Nàng cảm giác trên tay hơi ngứa, mở to mắt nhìn lại thì thấy không biết khi nào mà Lâm Tiêu Tiêu đã ghé ở bên mép giường của nàng ngủ rồi, dùng cánh tay trắng như củ sen kia làm gối, mái tóc đen mượt làm chăn, từ ngày hôm qua vẫn luôn đi theo Tô Mẫn thức cả một ngày, cuối cùng Lâm Tiêu Tiêu ngửi được hương vị của nàng, cứ thế thuận theo tự nhiên ngủ thiếp đi.

Cô là một người thích sạch sẽ như vậy nhưng chỉ đơn giản lót một tấ m lót ở dưới đất, gối cánh tay dựa vào nàng ngủ rồi.

Trái tim và đôi mắt của Tô Mẫn lại nóng lên, nàng lẳng lặng nhìn chằm chằm Lâm Tiêu Tiêu, nhìn trong chốc lát, lại hít sâu một hơi, trong lòng âm thầm thề.

Về sau...... Cho dù đàn chị có chờ người kia bao lâu thì trong khoảng thời gian này, nàng vẫn sẽ bảo vệ cô, che chở cô, đối xử với cô tốt hơn, không để cô phải vất vả như vậy nữa.

Sau khi Lâm Tiêu Tiêu tỉnh lại thấy Tô Mẫn còn đang ngủ, cô đi vào phòng bếp, lại tiếp tục nấu mấy món đơn giản chút rồi bưng ra.

Tô Mẫn ngồi dậy, nàng dựa vào giường nhìn Lâm Tiêu Tiêu, mặc dù vẫn có chút thoát lực, nhưng đôi mắt cuối cùng cũng đã khôi phục lại một ít thần thái.

Trái tim vẫn luôn treo ở trên cao của Lâm Tiêu Tiêu buông xuống, "Ăn chút gì đó đi."

Tô Mẫn gật gật đầu, đàn chị đúng thật là không biết nấu cơm, chỉ cắt bánh bao thành mấy khối nhỏ, sau đó bọc lên một lớp bánh mì và trứng gà rồi rán một chút, nhưng là nàng lại vui vẻ chịu đựng, ăn một ngụm rồi loại một ngụm, chẳng để thừa một miếng nào cả.

Một ngày lễ tốt đẹp như vậy lại bởi vì Tô Mẫn bị sốt cho nên trôi qua hơn một nửa, nàng giãy giụa suy nghĩ muốn đứng dậy: "Tôi muốn đưa chị đi xem điện ảnh."

Lâm Tiêu Tiêu đè nàng xuống, "Không có việc gì."

Tô Mẫn không chịu, "Không phải chị bảo là chị đã mong đợi rất lâu hả? Là bộ phim nào vậy?"

Lâm Tiêu Tiêu giúp nàng kéo chăn lại, "《 Cậu bé rồng 》."

Tô Mẫn:....................................

Một thời gian cạn lời trôi qua, Tô Mẫn nhìn chằm chằm Lâm Tiêu Tiêu, rất muốn biết có phải đàn chị đang nói giỡn với nàng hay không.

Lâm Tiêu Tiêu lại sờ cái trán của nàng, "Không nóng nữa, chúng ta ở nhà xem TV là được, dù sao ngày hôm nay cũng không nhất thiết phải đi đâu cả."

—— chỉ cần bên cạnh có em là được.

Đúng thật là ngồi xem TV.

Tô Mẫn giờ mới biết được đàn chị không lừa nàng, nàng trợn mắt há hốc mồm nhìn《 Cậu bé rồng 》 ở trên TV, rồi lại nhìn Lâm Tiêu Tiêu đang ngồi xem nghiêm túc ở một bên, người ta không biết còn tưởng rằng cô đang xem Bản Tin Thời Sự, muốn cười lại không dám cười.

Cái này cũng quá tương phản rồi.

Một người như đàn chị mà lại nguyện ý xem phim hoạt hình sao?

Lâm Tiêu Tiêu: "Khi còn bé thân thể của tôi không tốt lắm, ở nhà không có chuyện gì cho nên chỉ biết đọc sách, sau đó có một người bạn đã tặng tôi một bộ DVD《 Cậu bé rồng》."

Lúc cô nói những lời này thì đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tô Mẫn, vẫn hy vọng nàng có thể nhớ tới cái gì, Tô Mẫn có lẽ là vì sốt cao nên có hơi thoát lực, nàng khẽ gật đầu, cầm lấy di động, Tô Mẫn nhìn lại clip thoại mà ngày hôm qua mình gửi cho đàn chị, lúc ấy bởi vì quá khó chịu cho nên nàng chỉ gửi một clip thoại trống không dài một giây.

Lâm Tiêu Tiêu phảng phất có thể nhìn thấu tiếng lòng của nàng, "Tôi lại đây gõ cửa hồi lâu thì em mới mở cửa ra, lúc tôi đi vào thì em đã sốt tới mức mơ hồ rồi, sau này không thể như vậy được, cho dù có chuyện gì thì thân thể vẫn quan trọng nhất."

Tô Mẫn gật đầu, "Tôi cũng chưa gửi cái gì cả, nhưng sao đàn chị vẫn qua đây thế?"

Không nghĩ đến chuyện là nàng gửi nhầm hay gì đó sao?

Lâm Tiêu Tiêu cười nhạt, cũng không giải thích, ở dưới ánh đèn tối tăm, sự thâm tình ở trong mắt của cô dường như muốn tràn ra ngoài.

—— bởi vì đó là em đấy, Mẫn Mẫn.

đầu óc của Tô Mẫn vẫn có hơi mê mang, "Đàn chị, cảm ơn chị nhé, hôm nay là ngày nghỉ mà còn phải chăm sóc tôi...... Mấy ngày nữa để tôi tặng chị một món quà đi, chị muốn cái gì?"

đôi mắt của L âm Tiêu Tiêu câu lấy nàng, "Tôi nghĩ muốn cái gì đều được sao?"

Tô Mẫn gật gật đầu, không dám nhìn đôi mắt của nàng, Lâm Tiêu Tiêu cẩn thận che chăn lại cho nàng: "Cứ nghỉ ngơi trước đi, nói ít thôi, ngày mai cũng xin nghỉ đi."

Tô Mẫn ngoan ngoãn gật gật đầu, nàng đúng là không có sức lực gì, thân thể và đại não đều giống như đang bị rỉ sắt vậy.

Lâm Tiêu Tiêu chỉ bật đèn giường, ở dưới hoàn cảnh tối tăm này, màn hình lớn chợt lóe chợt lóe rất dễ khiến người ta buồn ngủ.

Chỉ chốc lát sau, Tô Mẫn quay đầu ngủ thật sâu, Lâm Tiêu Tiêu đứng dậy tắt TV đi, cô xoay người nhìn Tô Mẫn, nàng ngủ thật sự trầm, tóc có hơi loạn, có vẻ đáng yêu chu môi, làn da vốn trắng nõn nay càng hiện vẻ tái nhợt.

Yên lặng nhìn chằm chằm nàng, nhìn trong chốc lát, Lâm Tiêu Tiêu đi qua, dùng hai tay ấn ở hai bên giường, tóc dài giống như thác nước rơi xuống cổ, cúi đầu, cô nhẹ nhàng hôn hôn môi của Tô Mẫn.

—— Lễ Tình Nhân vui sướng, Mẫn Mẫn.

Món quà này, tôi nhận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.