"Sao cậu không nói gì?"
Nguyên – người mù – Bảo không biết sống chết vẫn còn buồn bực hỏi Tô Mẫn vì sao đang nói chuyện hay ho thì lại ngắt giữa chừng như vậy?
Tô Mẫn nhìn Lâm Tiêu Tiêu, cảm thấy cổ họng mình như bị mắc kẹt, "Nguyên Bảo......"
Nguyên Bảo vô cùng ân cần, "Đây, người ta ở đây nè!"
Sống trên đời này, khi chịu suy sụp trong tình yêu thì phải dùng tình bạn tới lấp đầy lỗ thủng này.
Tại sao lại có nhiều người ngoại tình trên thế giới này như vậy chứ?
Bởi vì nàng không có một người bạn dễ thương và chu đáo như cô đấy!
Nguyên Bảo nghĩ vô cùng tốt đẹp, Tô Mẫn nghiến răng nghiến lợi ở bên cạnh, "Không phải cậu nói người phụ nữ nhà cậu sẽ không hãm hại mình?"
Hả???
"Cậu hả cái gì?"
Hà Vân Hàm đã bước tới, không cho Nguyên Bảo và Tô Mẫn có thời gian giao tiếp, "Em đi theo chị, hôm nay Mẫn Mẫn có người đến đón rồi."
Nguyên Bảo bị túm lỗ tai kéo đi, cô bước ba bước, quay đầu lại nhìn Tô Mẫn, dùng tay xoay một vòng tròn ở trên đầu, tỏ vẻ chính mình cũng đang bối rối.
Tô Mẫn nhắm mắt lại.
Thôi, nếu ông trời lại cho nàng một cơ hội để lựa chọn.
Nàng nhất định phải chọn một người bạn thông minh hơn.
Lâm Tiêu Tiêu nhìn Tô Mẫn bằng ánh mắt nặng nề, cô lập tức đi thẳng về phía nàng, khoảng cách ngắn chưa đầy trăm mét, đi ra phong thái của một vị vua, đi ra phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-dua-manh-liet/2992106/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.