Tô Mẫn nhìn Tô Bồi, khi còn nhỏ, nàng vô cùng vô cùng yêu ba mình, có sự tin tưởng và dựa dẫm tuyệt đối vào ông, chỉ cần có ba ở, Tô Mẫn cảm thấy cho dù trời có sập xuống cũng có ông khiêng. Nhưng bây giờ, gương mặt của ông lại khiến nàng sợ hãi vô cùng, "Ba, con biết, ba đã phái người tra xét con và cũng tìm người tra xét Lâm Tiêu Tiêu, theo như ba nghĩ, chúng ta đang ở bên nhau."
Nàng không nghĩ đến việc che giấu, và nàng biết cho dù có giấu diếm cũng không thể che giấu được.
Tô Mẫn bề ngoài rất bình tĩnh nhưng trái tim đã khẩn trương đến run rẩy, "Ba, con từ nhỏ đến lớn, không muốn điều gì cả, thậm chí bây giờ còn sống giống như cái xác không hồn, không có tự mình, nhưng giờ đây, nhờ chị ấy, con mới cảm nhận được cái gì gọi là tồn tại, cái gì gọi là hạnh phúc, ba, con cầu xin ba, đừng tách bọn con ra có được không."
Nói xong lời cuối cùng, âm thanh của nàng đã mang theo nghẹn ngào.
Từ nhỏ đến lớn, Tô Bồi trước nay chưa thấy con gái mình như vậy, cho dù năm đó bởi vì biết được việc Lâm Tiêu Tiêu không còn sống là giả, nàng cũng chỉ làm ầm lên một thời gian, khóc lóc một thời gian nhưng cuối cùng cũng thuận theo, nhưng hôm nay, Tô Bồi thấy được ở trong mắt nàng có sự quyết tuyệt.
Ha hả.
Tô Bồi cười lạnh, cơ bắp trên mặt cử động, "Con biết nhiều nhỉ, nhưng có phải con đã quên mất chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-dua-manh-liet/2992095/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.