Chẳng mấy chốc ba năm sắp sửa trôi qua, Lôi và Phương Hòa Kính nhờ rất nhiều mối quan hệ tìm Doãn Tử Trừng, nhưng lại không hề có bất kỳ tin tức gì.
Chỉ có từng nghe nói, Doãn Tử Trừng từng đi qua chỗ mẹ hắn, nhưng mà chưa tới hai ngày, hắn với mẹ hắn đã rời khỏi nhà chẳng biết đi đâu rồi. Lôi muốn biết Doãn Tử Trừng ở nơi nào, chuyện này mẹ hắn nhất định biết, nhưng cho tới bây giờ Lôi vẫn chưa từng gặp bà Doãn, chỉ có một cái ảnh chụp chung nhỏ của Doãn Tử Trừng với mẹ hồi còn nhỏ, ngoài ra không còn gì nữa.
Không có chút tin tức.
Lôi cũng không biết ba năm này mình đã trải qua như thế nào, ngoại trừ tìm kiếm Doãn Tử Trừng, vẫn làm việc, làm việc. Mỗi khi yên tĩnh, đau đớn và nhớ thương lập tức lan tràn trong anh.
Trong đầu trừ bỏ Doãn Tử Trừng vẫn là Doãn Tử Trừng, nụ cười của hắn, sự lạnh nhạt của hắn, vẻ mặt hắn lúc ân ái kích tình. Toàn bộ từng phần hồi ức của bọn họ từ nhỏ đến lớn, Lôi đều lần lượt nhớ lại ở trong đầu. Anh chỉ có thể quên mình làm việc để làm tê liệt bản thân, để cho đầu óc mình có thể bận rộn một chút. Anh chưa hề nghĩ tới, một người mạnh mẽ như hắn, mà lại khóc một mình trong đêm khuya yên tĩnh, khóc đến mức không kềm chế được.
Lôi ở trước mặt Phương Hòa Kính rất ít nhắc tới Doãn Tử Trừng, anh thường nhìn thấy Phương Hòa Kính mặt không thay đổi nhìn ngoài cửa sổ hút thuốc, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-dua-khong-ro-cu-trien-bat-thanh/107158/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.