Khi cha mẹ Phương Hòa Kính nhận được điện thoại của Lôi, lập tức chạy đến. Chỉ có thể nhìn con trai không còn sức sống của mình cách lớp thủy tinh mà đau lòng. Bọn họ thực sự không thể tin nổi, lần trước gặp mặt nó vẫn còn tràn đầy sức sống, đứa con mà bọn họ kiêu ngạo như mạng sống, hiện tại lại trầm lặng như vậy. Doãn Tử Trừng lấy lại can đảm đi vào phòng bệnh, nhìn đến ông bà Phương chỉ mới một thoáng mà đã trông già đi rất nhiều, áy náy và tự trách khiến anh quỳ xuống đất, liều mạng dập đầu, liên tục khóc nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi...”
Bà Phương khóc không thành tiếng đánh Doãn Tử Trừng: “Anh cái đồ ác ma này, anh cái kẻ khốn nạn không biết liêm sỉ này, anh cái đồ biến thái này, anh hại vợ con của Kính, còn muốn hại chết nó! Chúng tôi đã tạo nghiệt gì, mà lại gặp phải ma quỷ như anh này! Anh trả lại con cho tôi...”
Lôi vội vàng đỡ lấy Doãn Tử Trừng, ngăn cái tay đang đánh của bà Phương, khuyên nhủ: “Bác Phương, Trừng cũng đã rất thương tâm rồi! Cậu ấy cũng không nghĩ tới sẽ như vậy! Bác đừng mắng cậu ấy nữa, cậu ấy tự giày vò cũng đủ khổ rồi!”
Ông Phương cũng đi tới nâng bà Phương dậy, khẽ khuyên giải an ủi, hai người ôm đầu khóc nức nở.
Đột nhiên, dụng cụ bên trong phòng bệnh phát ra tiếng vang dồn dập bén nhọn, cắt ngang tiếng khóc của bọn họ. Bác sĩ vừa xông tới thấy, lập tức kêu to: “Giật điện, chuẩn bị giật điện!” Đồng thời xốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-dua-khong-ro-cu-trien-bat-thanh/107156/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.