Doãn Tử Trừng xông ra đường, đi lang thang không có mục đích, trong đầu chỉ có gương mặt đau khổ, và tiếng khóc thương tâm muốn chết của Phương Hòa Kính, “Dù thế nào, dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể trở về, không thể lại hại Tiểu Kính nữa.”
Tiểu Kính luôn luôn dùng ánh mắt sùng bái nhìn mình, đôi mắt lúc nào cũng luôn hướng về phía mình đầu tiên, Tiểu Kính hay dùng sức mạnh toàn thân đánh về phía mình, lúc nào Tiểu Kính cũng ôm mình, dựa vào trong lòng mình làm nũng, Tiểu Kính tinh tế xinh đẹp, lại quật cường giống như một tảng đá… Ánh mắt thâm tình, ánh mắt si mê luôn luôn đuổi theo mình…
Doãn Tử Trừng đau lòng đến nỗi gần như rơi lệ trên khắp cả đoạn đường.
Trái tim mình thật sự đau quá, toàn thân cũng đều đau nhức….
Cũng không biết đi bao lâu, Doãn Tử Trừng đi đến một cái cửa, mới hồi phục tinh thần lại, phát hiện trong lúc vô tình bản thân đã chạy tới trước cửa nhà Lôi.
“Lôi...”
Lôi vừa mở cánh cửa ra, đã nhìn thấy Doãn Tử Trừng toàn thân mệt mỏi dựa vào khung cửa, vẻ mặt thống khổ, mờ mịt kia, làm cho người ta không đành lòng. “Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Lôi chưa bao giờ gặp qua một Doãn Tử Trừng yếu ớt khổ sở như vậy, vội vàng ôm hắn vào nhà. “Tôi vừa chia tay với Tiểu Kính rồi, Lôi...” Thân thể mềm oặt không có sức của Doãn Tử Trừng hoàn toàn dựa vào người Lôi.
Lôi vẫn là người hiểu rõ hắn nhất, đau tiếc hắn nhất, cưng chiều hắn nhất…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-dua-khong-ro-cu-trien-bat-thanh/107154/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.