“Nhân viên quán bar gọi điện đến nói cho em biết Hướng Tá uống say, em không tìm được ai giúp, lại càng không dám nói với anh.”
“…”
“Em đến đón anh ta, chắc nhẫn bị rơi ở quán bar, cũng có thể, rơi ở nhà Hướng Tá.”
“…”
“Kéo dài lâu như vậy là vì, vì em uống rượu.”
“…”
“Chúng em không xảy ra chuyện gì cả, Hướng Tá cũng đã đồng ý rằng mọichuyện khi trước xóa bỏ hết, em và anh ta sẽ không còn quan hệ gì nữa.”
Lệ Trọng Mưu nghe cô nói, thấy cô không còn gì để tiếp tục, im lặng một hồi lâu, anh ngồi dậy, chỉ bật ra vài từ: “Nói hết chưa?”
Nếunhư giọng điệu anh không kiên nhẫn như vậy, có lẽ Ngô Đồng sẽ không thấy sợ hãi thế này. Cô bắt lấy tay anh, không biết nên nói gì, nên làm gì,chỉ nắm thật chặt, không chịu buông tay.
Lệ Trọng Mưu đẩy taycô ra rồi đứng dậy mặc quần áo, ngoái đầu lại nhìn Ngô Đồng đang cắnmôi, mắt cô đỏ bừng lấp lánh như chực rơi nước mắt, Lệ Trọng Mưu đứnglại: “Đừng làm điều thừa thãi.”
Nước mắt ư, tất cả chỉ là dối trá!
Lệ Trọng Mưu nhặt chiếc áo tắm rơi dưới đất, quay về hướng giường ngủ:“Chỉnh trang rồi hãy đi ra, đừng để cho thằng bé phát hiện ra điều gì.”
Anh đi thẳng ra khỏi phòng, điện cho phục vụ gọi bữa sáng. Sáng sớm Ngô Đồng vẫn chưa ra ngoài, trên bàn ăn chỉ có Lệ Trọng Mưu và Đồng Đồng.
Người làm cho đứa trẻ phải nghi ngờ chính là Lệ Trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-dua-khong-dut/2686688/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.