Cảm mạo như thể thúc giục con người ta, Hướng Tá nhanh chóng mơ mơ màng màng ngủ. Cảm giác được ngủ thế này thật sự rất tốt, rất… bình yên. 
Khi tỉnh lại, bốn mắt nhìn nhau… Thằng bé chống tay ôm mặt, nở nụ cười nhìn anh chăm chú, chớp mắt, lại chớp mắt. 
Hướng Tá bật dậy. Anh nhìn thằng nhóc ngồi cạnh giường, chỉnh thái độ kinh hãi, mỉm cười: “Chào bạn nhỏ Ngô Đồng Đồng.” 
“Chú biết cháu à?” Đồng Đồng chỉ vào mũi mình. 
“Chú là bạn của mẹ cháu mà, tất nhiên là….” Ngừng một chút, anh cúi đầu, chắp tay: “…Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.” 
Đồng Đồng gạt gật đầu, nghĩ nghĩ, lẩm bẩm: “Ồ… Cũng đúng.” 
Hướng Tá thấy lúc thằng bé gật đầu rất giống mẹ nó, cực kì đáng yêu. Anh bóp nhẹ chóp mũi nó, hỏi: “Đúng cái gì cơ?” 
“Chú là bạn trai mẹ cháu à?” 
Hướng Tá ngạc nhiên, bị thằng bé hỏi, tự nhiên anh cứng họng không trả lời được. Đành hỏi lại: “Ai bảo cháu thế?” 
“Anh Kiến Nhạc bảo thế.” 
Hướng Tá có nghe nhầm không? “Anh” Kiến Nhạc??? 
Đồng Đồng thở dài, bất đắc dĩ: “Cháu gọi là Chú Kiến Nhạc, chú ấy bảo như vậy có nghĩa cháu chê chú ấy già.” 
Hướng Tá không nghĩ Lâm Kiến Nhạc sẽ nói những lời đó. Thật đáng ngạc nhiên sao Lệ Trọng Mưu vẫn chưa sa thải anh ta chứ? Đúng là chuyện hiếm thấy… 
Hướng Tá nghiêm mặt: “Cháu…Uhm… ‘Anh’ Kiến Nhạc nói gì với cháu?” 
“Anh ấy nói chị Mandy là bạn gái của ba, cho nên chị Mandy được ngủ trên giường của 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-dua-khong-dut/2686627/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.