Trước khi phiên tòa bắt đầu, cô ra bên ngoàingồi, cách một hành lang là Lệ Trọng Mưu, anh ngồi vắt chéo chân, chỉthấy mỗi sườn mặt, không thấy được biểu tình nên càng không nắm được cảm xúc anh.
Anh vẫn cao quý vương giả, Ngô Đồng lười để ý, bởi cô hiểu được, anh và cô đã chẳng còn quan hệ gì.
Cách nhau vài mét, nhưng chẳng ai muốn nhìn đến ai.
Ngô Đồng nghĩ, nếu thế thì tốt thật.
Gần đến thời gian mở phiên tòa, Ngô Đồng đứng dậy đi hướng bên trái, Lệ Trọng Mưu đi phía bên phải.
Thời gian nặng nề trôi qua.
Lệ Trọng Mưu chờ được gọi tới, phiên tòa bắt đầu, tiếng chuông từ ngoàisân vọng vào trong nhà, sóng âm rung lên cùng sóng tâm, Lệ Trọng Mưuchợt ngẩn ra.
Anh suy tư trong chốc lát, lấy điện thoại ra, đầungón tay nhanh chóng soạn tin nhắn: “Đoạn clip lần trước tôi gửi cho,tạm thời không cần lấy làm chứng cớ.”
Nhấn “Gửi đi”, cảm giác nghẹt thở vừa nãy trong cổ họng Lệ Trọng Mưu nhanh chóng tan rã.
Trợ lí luật sư xuất hiện trước mặt Lệ Trọng Mưu, lo lắng hỏi ý kiến củaanh. Lệ Trọng Mưu cũng không biết nên giải thích nguyên nhân thế nào, có lẽ là do trực giác xui khiến anh làm như vậy. Mấy lần suýt chết chìmtrong bể thương trường, đều là trực giác cứu anh cũng cứu luôn cả đếnghiệp của anh. Lệ Trọng Mưu tin chắc rằng, trực giác của mình là vôcùng chính xác.
Mà lần này, trực giác nói cho anh biết: không thể làm như thế được.
*************************
Bác sĩ tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-dua-khong-dut/2686581/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.