(Thanh âm ngưng tụ vẫn còn để lại mây, đừng đi)
Trải qua quá nhiều đau khổ, rốt cục cũng may mắn gặp lại nhau. Sau giờ ngọ ánh dương quang dần dịu lại, im lặng hưởng thụ thời khắc đoàn tụ của gia đình, Thanh Y cùng Vũ Lâm ôm Hồng Nhiễm, nói những lời vu vơ, thầm nghĩ bù lại quãng thời gian đã bỏ lỡ.
Mạc Ngôn làm vài món điểm tâm ngọt của Giang Nam, để đầy trên chiếc bàn đá, đứng một bên cách các nàng rất xa, dựa vào cột đình, nhìn khu vườn hiu quạnh.
Nhìn bóng dáng Mạc Ngôn như thể gánh trên lưng tầng tầng tâm sự, Vũ Lâm đi tới, nói: “Mùa xuân nơi đây có đẹp không?”
Mạc Ngôn nhìn nàng, đôi mắt lấp lánh ánh sáng, môi khẽ mấp máy, Vũ Lâm biết nàng đang nói đẹp.
“Ta cũng nghĩ vậy.” Vũ Lâm nhìn khu vườn tĩnh mịch, nhưng khi xuân về nhất định là cảnh xuân tươi đẹp, sinh cơ bừng bừng.
“Nương, khi nào chúng ta về nhà?” Hồng Nhiễm đột nhiên chạy tới, kéo y phục Vũ Lâm, tò mò nhìn nàng. Các nàng rời đi đã lâu, nàng cũng bắt đầu nhớ nhà.
Mạc Ngôn ngồi xổm xuống, vuốt vuốt đầu Hồng Nhiễm, làm một thủ thế, nói cho nàng biết sẽ nhanh thôi.
Hồng Nhiễm nở nụ cười, vẻ ngây thơ trên mặt là thứ hạnh phúc khiến người ta hâm mộ.
“Ngôn tỷ tỷ, chúng ta hẹn sẽ cùng nhau thả diều nha!” Hồng Nhiễm kéo ngón tay út của Mạc Nông, làm nũng.
Hồng Nhiễm càng ngày càng mở lòng, sự phòng bị trong ánh mắt đã rút đi. Nàng vẫn là một hài tử chưa lớn, cũng muốn đòi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-dua-cung-nguoi-ben-nhau-tron-doi/1360686/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.