Đọa Thành...
Một thành trì kiên cố được dựng lên bằng đá tảng, cửa thành cao lớn và đồ sộ khép chặt lại và bám đầy rong riêu. Sương mù dày đặc mang theo hơi máu tanh xác thịt tựa như địa ngục, khói bốc lên từ lửa than lạnh lẽo. Dù là ban ngày, nơi đây vẫn nhuốm màu âm u. Đàn kền kền vỗ cánh đằng sau lớp sương mù vô định, tiếng gió rít theo kẽ nứt tường thành, bào mòn gạch đá, và cùng những tạp âm của thiên nhiên bí hiểm đã tạo nên một bản giao hưởng trường kỳ, u uất...
Lăng bước tới, vô tình giẫm phải một thứ gì đó khá cứng cáp. Anh nhìn xuống với vẻ mặt không chút biểu cảm, dưới chân là tấm bảng gỗ đề hai chữ ""Đọa Thành" không còn nguyên vẹn, mà vỡ vụn ra, khô khốc. Vài vệt máu cô đọng vương trên từng điểm xơ xác của mảnh gỗ móp méo.
""Phạm đại nhân, là ngài sao?"" - Lăng mỉm cười chua xót nói.
Anh đưa hai tay kéo mạnh cánh cửa to gấp mấy lần cơ thể, ngay tức khắc đàn dơi từ bên trong nội thành ùa ra như vũ bão, hàng trăm đôi cách mỏng tựa như dao găm, không ngừng cắt xé lớp sương mù lẫn bầu trời xám xịt. Với vị trí của một con người nhỏ bé, Lăng vội đưa tay che chắn, cứ ngỡ bầu trời chỉ có thế mà nát vụn như tro tàn.
Vừa bước qua khỏi cổng thành, cả thế giới gần như thay đổi một trời một vực! Ngoại thành đã không thấy nổi một màu sắc của sự sống, thì nội thành lại càng thêm tang thương. Những chiếc lọ gốm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-doa-xac-than-tan-tinh-yeu-va-toi-loi/3802796/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.