Phạm Mạc Sát đưa "vật phẩm" về lâu đài. Trên đường đi thì thầm với đứa trẻ ấy rất nhiều, mục đích cũng chỉ để đứa trẻ đó ghi nhớ bổn phận của mình, ghi nhớ ngày 25 tháng 5...
Vốn muốn nhờ nô bộc tắm rửa cho nó, nhưng trong đầu anh bỗng loé lên một tia suy nghĩ...
Căn phòng tắm rộng lớn, tràn ngập hơi nước ấm, mùi hương nhẹ nhàng lan toả, hoà trong lớp sương mỏng, Phạm Mạc Sát dắt đứa trẻ đang rụt rè bước vào. Mặt không đổi sắc ra lệnh: "Cởi quần áo ra!"
Đứa bé gái ngơ ngác nhìn anh, nó không hiểu gì cả! Chỉ biết ngoan ngoãn cởi bỏ bộ quần áo rách rưới kia, để lộ hàng trăm vết thương lớn nhỏ, có vết đã lâu, có vết chỉ mới có từ vài ngày trước. Phạm Mạc Sát khẽ nhíu mày: "Là họ?"
Đứa trẻ không nói gì, vội dùng tay che đi một số trong vô vàn vết thương đang đau rát. Ánh mắt kinh hãi mường tượng lại cảnh tượng khi ấy. Đôi chân bất giác lùi về phía sau. Phải, nó cũng sợ anh.
Anh đưa tay xoa chiếc đầu nhỏ, nhẹ nhàng trấn an: "Đừng sợ, tôi sẽ không giống như họ, tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương em."
Anh nào biết chỉ một lời này mà đứa trẻ ấy khắc sâu mãi mãi! Cũng vì lời này mà đánh mất đi người anh yêu, tưởng chừng như vĩnh viễn...
Nhận thấy cô bé không còn run sợ, anh cẩn thẩn bế lên, cơ thể thật mỏng manh, ngỡ như sẽ vỡ tan ngay tức khắc!
Anh đặt cơ thể nhỏ nhắn vào làn nước ấm và xắn tay áo. Một lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-doa-xac-than-tan-tinh-yeu-va-toi-loi/3802781/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.