Chương trước
Chương sau
Mộ Thiển Thiển vẫn như cũ nuốt nuốt ô ô mà nức nở, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, một giọt một giọt rơi xuống, từng giọt rơi xuống làm trong lòng Hiên Viên Liên Thành phiền lòng, trong lòng có một chút đau đớn không nên lời.
Hắn nhíu nhíu mày, đã bắt đầu có một tia không kiên nhẫn: "Yến hội lần này, ta giúp cô nghĩ cách còn không được sao? Khóc nữa, thì sẽ ném cô trên mặt đất!”
Nghe xong lời hắn nói, Thiển Thiển tiếng khóc một dừng, vội ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt che một tầng sương mù, làm một đôi mắt thoạt nhìn càng thêm sáng ngời, càng thêm động lòng người.
“Ngài nói thật sao?” Nàng thật cẩn thận hỏi hắn, khóe mắt còn treo nước mắt.
Dáng vẻ này, nói có bao nhiêu đáng thương liền có bao nhiêu lung linh.
Hắn không kiềm chế được duỗi tay lau đi nước mắt ở khóe mắt, không tiếng động thở dài: “Nếu ta đã đáp ứng cô, nhất định có thể làm được
, nhưng mà ta chỉ là giúp cô, đừng hy vọng ta sẽ làm xong hết cho cô.”
Đôi tay Thiển Thiển dừng ở trên vạt áo hắn nhẹ nhàng nắm: “Ngài thật sự giúp ta, ngài không có gạt ta đi?”
Hiên Viên Liên Thành nhịn xuống xúc động muốn ném nàng ra xa, thanh âm nhàn nhạt, nhưng là, ai đều có thể nghe ra bên trong có ý không kiên nhẫn: “Không tin có thể lăn.”
“Tin, ta tin!” Nàng mạnh mẽ gật đầu, lấy ống tay áo hắn lau sạch sẽ nước mắt nước mũi, mới giương mắt nhìn hắn, khóe môi tràn ra một ý cười thỏa mãn: “Ta tin, Tiểu Thành Thành, ta tin! Vậy hiện tại ngài bắt đầu nói cho ta tình hình của Đông Chu đi, ta sẽ cố gắng nhớ kỹ, chúng ta lại thương lượng yến hội bây giờ phải làm sao, được không?”
Có người cùng nàng xử lý cái yến hội nayg, hơn nữa người này còn là Liên Thành hoàng tử! Hắn đã hứa hẹn, làm tâm nàng cũng được thả lỏng.
Loại cảm giác này, thật giống như con đường không bao giờ để nàng một mình lẻ loi bước đi, bên cạnh có bạn, mặc kệ sau này như thế nào đi, cũng sẽ được an thản* cùng thư thái.
(*)An thản : Bình an và thanh thản.
Hiên Viên Liên Thành rũ mắt nhìn nàng, không nghĩ tới chỉ là một hứa hẹn nho nhỏ của mình, lại khiến cho nàng lập tức nín khóc mỉm cười.
Nữ nhân này, khó khăn thỏa mãn.
Nàng cuối cùng cũng nở nụ cười, tuy rằng khóe mắt còn treo nước mắt, hốc mắt cũng hồng hồng, ngay cả cái mũi cũng hồng sưng, chỉ là bên môi còn cười ltrong nháy mắt đoạt đi hô hấp cử hắn.
Nụ cười kia, cười thật đẹp, như không dính nhẹ trần u lan, lại giống ngày xuân xuyên thấu qua đạm bạc tầng mây tưới xuống tới ánh mặt trời, đẹp đến mức làm người ta tim đập thình thịch, ngay cả hô hấp cũng ở bất tri bất giác trung trầm trọng lên.
Nhìn mặt nàng, nhìn bên môi ý cười, đồng tử hắn lại xú đen xuống.
Lúc Thiển Thiển lấy lại tinh thần, hắn đã cúi đầu ngậm lấy môi mỏng của nàng, nhẹ nhàng mút vào.
Thiển Thiển lập tức phản ứng không kịp, vừa rồi còn nói rất tốt, sao chỉ một cái chớp mắt hắn lại liền khinh bạc nàng?
Muốn đẩy hắn ra, nhưng hắn lại ôm nàng thật chặt, chính như nàng vừa mới suy nghĩ, chỉ cần hắn thật sự muốn cưỡng bách nàng, dù nàng như thế nào giãy giụa cũng tránh không thoát.
Một cái chần chờ, hắn đã thả cánh môi nàng ra, ngẩng đầu rũ mắt nhìn nàng.
Dáng vẻ ngoan ngoãn làm hắn tâm tình tốt lên kỳ lạ.
Hắn nhẹ nhàng đẩy đẩy nàng, hòa nhã nói: “Đi, rủa mặt sạch sẽ, ra bên ngoài đình hóng gió chờ ta, ta sai người đem cơm trưa đưa qua đi.”
“Được.” Nàng nao nao sau, lập tức liền phải lên, nhưng hai người vừa mới động, lập tức liền phát hiện ra chỗ không thích hợp.
Không đúng chỗ nào? Này còn được ? Cự vật của nam cắm thật sâu trong tiểu huyệt của nữ, vừa động, tức khắc làm cho hai người đều bật thốt lên rêи ɾỉ.
Đây quả thực là…… Cũng làm hai thần kinh đều là nhân tài sẽ làm ra loại chuyện này, hạ thể còn chặt chẽ kết hợp, lại…… Còn có thể nói chuyện phiếm! Quả thực không thể tưởng tượng!
“Thiển Thiển .” Thanh âm haens so với vừa rồi còn có vẻ khàn khàn, cất giấu tìиɦ ɖu͙ƈ trong hơi thở: “Chúng ta…… Làm xong được không? Chỉ một lần, ta sẽ ôn nhu, được không?”
“…… Ô ――”
“……”
…… Cuối cùng, Hiên Viên Liên Thành chính mình không tình nguyện lại luyến tiếc cực độ ở dưới tình huống, nàng đáng thương hề hề trong tầm mắt, nhẹ nhàng khởi động thân thể của mình.
Phụt một tiếng, côn ŧɦịŧ dính đầy mật dịch từ nàng hạ thể rút ra, một màn kia, thật sự làm người ta điên cuồng……
……
Một hồi lâu Mộ Thiển Thiển mới khôi phục lại, người cũng không khổ sở như vậy, tuy rằng vừa rồi đã cùng Hiên Viên Liên Thành làm loại chuyện đoa, nhưng, nàng lại thật sự ở hắn đáy mắt thấy được điểm chân thành.
Tuy rằng Hiên Viên Liên Thành tính tình thật sự không thể nào tốt, nhưng, còn không cầm thứ giônga Đông Lăng Mặc, nếu…… Nếu mình không phải cùng Đông Lăng Mặc trước như vậy, nếu Hiên Viên Liên Thành ngay từ đầu không chán ghét nàng như vậy, bọn họ…… Có phải thật sự có thể phát triển hay không ?
Kỳ thật, Liên Thành hoàng tử cũng không phải xấu như vậy ……
Nhưng mà, hiện tại Mộ Thiển Thiển cái gì cũng không dám nghĩ, nghĩ nhiều, sai nhiều, mục tiêu duy nhất đó là bình yên sống sót, sớm ngày học được bản lĩnh rời đi.
Trước hết, tốt nhất không cần đắc tội bọn họ bất luận về cái gì, dù Hiên Viên Liên Thành một khắc đối với nàng có một chút thương tiếc, cũng không cam đoan sau đó hắn sẽ không thay đổi hay không.
Nam nhân đó, một đám trở mặt so bánh tráng còn nhanh hơn.
Mộ Thiển Thiển nghỉ xong, lập tức nhặt xiêm y, xoay người đưa lưng về phía Hiên Viên Liên Thành, luống cuống tay chân muốn mặc.
Sau lưng cách đó không xa, thanh âm trầm thấp bỗng nhiên lại vang lên: “Chăn lấy ra, chuyển qua đây.”
“……” Nàng rất muốn tức giận, nhưng nàng cuối cùng vẫn cắn môi, chậm rì rì đem chăn lấy ra, lại chậm rì rì chuyển qua đối mặt hắn, nhưng, động tác mặc quần áo một chút đều không chậm, thậm chí, có thể nói là thần tốc.
Hiên Viên Liên Thành cũng không biết chính mình rốt cuộc muốn như thế nào, nếu đáp ứng buông tha nàng, không nên nhìn lại, nhìn nhiều, khó chịu còn không phải chính mình?
Nhưng mà, hắn không muốn bỏ qua nàng trần trụi mặc quần áo……
Thiển Thiển tốc độ mặc quần áo đã xong lập tức từ trên giường đi xuống , bằng tốc độ nhanh chóng đi ra cửa, Hiên Viên Liên Thành cũng từ trên giường đi xuống, đi nhanh tới gần nàng.
Nhìn hắn tới gần mình, nàng lại lùi nửa bước, vừa rồi bọn họ còn ở làm loại chuyện này, hắn thậm chí đã tiến vào thân thể của mình, mà chính mình…… Lại không có phản kháng, với hắn mà nói có phải xem như một loại phục tùng hay không?
Nhưng nàng thật sự không muốn cùng hắn có loại quan hệ này, chỉ là, vừa rồi ma xui quỷ khiến, thế nhưng bởi ngón tay hắn làm cao trào phun trào, còn…… Còn lúc hắn tiến vào, bị tìиɦ ɖu͙ƈ mê hoặc hoàn toàn mất đi lực phản kháng.
Nhưng nàng thật sự không biết lúc mình ở trong lòng ngực hắn, trừ bỏ hắn chủ động buông nàng ra, nàng còn có thể làm cái gì, hắn có thể cho rằng nàng đã nghĩ kỹ rồi sau này cùng hắn ở bên nhau hay không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.