Quần áo của thiên hạ nằm ở trêи giường không chỉnh chu, nửa thân mình tuyết trắng lõa lồ trong tầm mắt hắn, chỉ cần xem liếc mắt một cái, ɖu͙ƈ hỏa thật vất vả mới áp chế được nhất thời lại cao trướng lên. Đông Lăng Mặc tự động đi qua ngồi xuống ở bên giường, ngón tay dài nhẹ nhàng lôi kéo cái yếm, dễ dàng kéo nó ra để lộ khuôn ngực cao ngất làm người ta mơ màng. Tùy ý giơ tay lên, vải dệt mỏng manh đảo mắt đã không biết bị ném tới góc xó nào. Phảng phất cảm giác được có người tới gần, nàng ưm một tiếng, xoay người nằm ngửa, một hành động nho nhỏ như thế, trực tiếp làm hai luồng tô nhũ no đủ trước ngực không hề giữ lại mà hiện ra ở trước mắt hắn. Hắn hít sâu một hơi, bàn tay to thô lệ mê muội đặt lên иɦũ ɦσα nàng, nhẹ nhàng nhu niết. Nếu không phải nàng hô hấp đều đều bình thản, hơi thở bình tĩnh an tường, hắn nhất định sẽ cho rằng cái cô gái này đang cố ý câu dẫn hắn. Nhưng mà nàng lại thật sự ngủ say. Tầm mắt dời xuống, dừng ở bên hông nàng, bàn tay đi xuống một đường, nhẹ nhàng mở đai lưng nàng một cái, trực tiếp làm xiêm y vốn đang xộc xệch không chịu nổi từ hai sườn chảy xuống. Sắc đẹp ở phía trước, một phần dụ hoặc như vậy hắn căn bản không chống cự được, không nghĩ sẽ nhẫn nại, cũng không cần phải nhẫn. Bàn tay cởi bỏ ɖu͙ƈ bào trêи người, nâng nhẹ phấn ᘻôиɠ của nàng, rút hết quần áo của nàng xuống, ngay cả tiết khố mỏng manh cũng rút đi. Mảnh hồng nhạt làm người ta mặt đỏ tim đập làm hô hấp của hắn cực độ khó khăn, hai phiến môi vẫn còn khép kín che giấu hoa huyệt xinh đẹp, yết hầu lập tức căng thẳng, huyết mạch cả người đều bắt đầu trướng đau. Muốn nàng, rất muốn rất muốn… Ngón tay thô dài đẩy ra hoa môi, xoa nhẹ vài cái ở chỗ thịt huyệt, cảm giác được một chút ẩm ướt, lập tức tìm đúng miệng tiểu huyệt, dùng sức sáp nhập. “Ân…” Trong lúc ngủ mơ Thiển Thiển theo bản năng nhăn lại mi tâm, dưới thân có điểm đau tựa như ảo mộng, không biết có phải thật sự hay không, nàng chỉ biết là… đau quá. Ngón tay nam nhân sau khi đi vào liền lập tức trừu đưa, mới vài cái, mật huyệt trong lúc Thiển Thiển rêи rỉ đã trở nên ướt át mềm nhẵn. Hai ngày không muốn nàng, Đông Lăng Mặc đã xúc động có chút nóng nảy, cảm giác được tiểu huyệt ẩm ướt, hắn rốt cuộc không nhịn được, hai tay đỡ Mộ thiển Thiển, chen vào giữa hai chân nàng, dùng đỉnh đầu côn thịt cực đại nhắm ngay vào mật huyệt. Thời điểm Thiển Thiển muốn tỉnh lại, hắn bỗng nhiên thẳng lưng, côn thịt thô trưởng cứ như vậy hung hăng mà tiến vào. “A!” Đau quá, thật đáng sợ, ngay cả chưa tỉnh hẳn, nàng cũng đã nhịn không được mà kêu lớn lên. Lông mi dài hơi hơi run rẩy, Mộ Thiển Thiển cuối cùng cũng mở mí mắt trầm trọng. Vừa mở mắt ra liền đối diện với đôi mắt thâm thúy của Đông Lăng Mặc, trong đôi mắt hắn nhảy lên hai đám ɖu͙ƈ hỏa, môi mỏng hé mở, còn chưa kịp nói chuyện thì đã cảm nhận được dưới thân truyền đến xé rách đau đớn. Ngũ quan nhất thời rối rắm lên, nàng nhịn không được khẽ gọi một tiếng: “Đau, Đông Lăng Mặc… Ân… Đau…” Động tác va chạm của Đông Lăng Mặc hơi hơi tạm dừng, đem bản thân mai nhập vào chỗ sâu nhất của nàng, hắn rũ mắt nhìn, thanh âm mất tiếng: “Nơi nào đau!” “Kia… Nơi đó đau…” Nàng đã từng nói với hắn phải làm tiền diễn, vì cái gì hắn còn thô lỗ như thế? Đau, thật sự đau quá… Chống lại ánh mắt bao hàm oán niệm của nàng, cuối cùng Đông Lăng Mặc mới nhớ tới ngày đó nàng đã nói với hắn như thế nào. Nàng nói, hai người làm việc này thì phía trước cần âu yếm cho nhau, nhất là nữ tử, cần chờ thân mình của nàng thích ứng thì mới đi vào, nếu không, nàng sẽ đau. Ở bên ngoài bận rộn hai ngày, hắn đã quên mất việc này, nhưng bây giờ hắn đã đi vào rồi, còn cần tiền diễn làm cái gì? “Lần sau ta sẽ làm lại cho ngươi!” Nói xong như thế, hắn lại nắm chặt thắt lưng nàng, điên cuồng rong ruổi lên. Thiển Thiển vốn đang muốn nói, nhưng hắn lại tiếp tục cuồng mãnh va chạm, ý thức dần dần bay khỏi tâm trí, trừ bỏ rêи rỉ thét chói tai, rốt cuộc không có khí lực cùng tinh lực mà nói nửa câu. Cúi đầu rêи rỉ dần dần biến thành tiếng thét chói tai cao vút, thân hình nho nhỏ bởi vì va chạm kịch liệt mà không ngừng lắc lư, kɧօáϊ cảm bị đẩy lên tới mức cao nhất, cuối cùng, tại một trận tấn công trừu đưa mạnh mẽ chưa từng có, hai người đồng thời nghênh đón kɧօáϊ ý say lòng người. … Sau hoan ái điên loan đảo phượng, Thiển Thiển khẽ đẩy vòm ngực của Đông Lăng Mặc, kêu khẽ một tiếng đau đớn: “Ta mau… Thấu bất quá khí!” (thực ra câu này ta không hiểu chị muốn nói gì cơ, ai biết thì chỉ với???) Từ lúc hắn bắn xong thì vẫn luôn luôn áp ở trêи người nàng, đem mặt chôn ở trước ngực nàng, lúc thì vươn đầu lưỡi châm ngòi một chút nhũ tiêm vẫn đang đỏ bừng như cũ, lúc lại lấy tay nắn bóp nàng một phen. Nhưng thân thể hắn thật sự rất nặng, nàng cân nhắc ít nhất phải gấp hai nàng, bị hắn đè nặng như vậy, không đến nửa khắc nàng đã hô hấp khó khăn. Tuy rằng thời điểm hắn ngủ ở trong ngực nàng thật sự rất đáng yêu, giống như tiểu hài tử, tự dưng gợi lên cho nàng tình mẫu tử, nhưng thể trạng cường hãn này, cùng khối thân thể bưu hãn… Vô luận như thế nào cũng không giống tiểu nam hài nàng có thể yêu thương. Đông Lăng Mặc phảng phất mới ý thức đến bản thân luôn luôn đè nặng nàng, hắn từ trước ngực nàng ngẩng đầu, ngước mắt nhìn nàng: “Khó chịu sao?” Nàng gật gật đầu, cắn môi dưới, không nói chuyện. ƈôи ȶɦϊ.t tuy đã vào trạng thái mềm nhũn nhưng kϊƈɦ cỡ vẫn kinh người như cũ, nó còn lưu lại trong thân thể nàng, muốn để hắn lui ra ngoài, lại không có dũng khí, nàng chỉ có thể tha thiết nhìn hắn, thấp giọng cầu xin: “Chúng ta… Chúng ta đứng lên thanh lý một chút… được không?” Thanh lý một chút. Bốn chữ đơn giản như thế, nhưng khi rơi vào tai Đông Lăng Mặc, nháy mắt hắn lại động tình, phân thân đứng lên, nghĩ đến đêm đó khi thanh lý giúp nàng làm ra một màn lăng loạn, nhất thời tim lại trở nên dồn dập. Thiển Thiển thực hận không thể tự cắn đầu lưỡi một phát, tại sao nàng đã quên, nam nhân này vốn ɖu͙ƈ vọng tràn đầy? Tùy tiện nói một câu, hoặc là một động tác lơ đãng, nhưng lại đều có thể dễ dàng khơi mào thất tình lục ɖu͙ƈ của hắn! Côn thịt lưu lại ở trong cơ thể đang nhanh chóng bành trướng, nhất thời lại tràn đầy toàn bộ tiểu huyệt. Nhưng mà hắn vừa mới phóng ra có được bao lâu đâu? Không đến một nén nhang thời gian, hắn làm sao lại có thể động tình? “Ta… Ta hôm nay thật sự rất mệt!” Nàng buông mắt xuống, một tia khí nhược. Ánh mắt Đông Lăng Mặc dừng ở băng gạc trêи cánh tay phải của nàng: “Sao tự nhiên lại bị thương?” Sau khi trở về, nhìn thấy bộ dáng mê hoặc tận xương, liền nhịn không được mà điên cuồng ép buộc nàng, cho tới bây giờ, hắn mới rảnh mà hỏi thương thế của nàng. Thiển Thiển nao nao, tránh qua ánh mắt, vội la lên: “Ta… không cẩn thận bị cắt qua!” Nàng không muốn cho hắn biết chuyện nàng tìm Hách Liên Tử Câm học khinh công kiếm thuật, loại chuyện này nếu bị hắn phát hiện, nhất định sẽ khiến cho hắn hoài nghi. Đây là tính toán nhỏ nhặt của nàng, nếu hắn thật sự có tâm đi so đo, bản thân nhất định trốn không thoát ánh mắt của hắn. Hắn khôn khéo như thế, kể cả ngươi phủ nhận bao nhiêu lần, nam nhân này, ánh mắt của hắn thật sự sắc bén. Không muốn hắn tìm hiểu quá sâu, nàng chống đỡ thân mình, muốn né ra từ dưới thân hắn. Nhưng mới vừa động, lại đột nhiên nhớ tới cự vật vẫn còn lưu lại ở chỗ sâu trong hoa huyệt, nàng vừa động, tiểu huyệt theo bản năng liền căng thẳng lên. Vừa thu lại lui như thế này, trực tiếp làm hắn rêи rỉ một tiếng. “Ta… Ta không phải cố ý.” Nhìn hắn nhăn lại mày tâm, Mộ Thiển Thiển vô lực đổ hồi ở trêи giường, cố nén dưới thân xúc động, vội mở miệng bào chữa. Đông Lăng Mặc rũ mắt nhìn nàng, nhìn đến đôi mắt trong trẻo lộ ra nhè nhẹ khϊế͙p͙ đảm, hắn lại không tự giác mà thất thần.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]