Nghe nói tối hôm qua Đông Lăng Mặc không trở về, Mộ Thiển Thiển cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nói như thế nào thì tối hôm qua nàng cũng qua đêm ở chỗ Hách Liên Tử Câm, nếu Đông Lăng Mặc trở về không thấy nàng chờ hắn, chẳng phải là nàng đã chọc giận hắn rồi không. Khó lắm mới được Hách Liên Tử Câm nguyện ý dạy khinh công cho, vậy nên sau khi ăn một ít điểm tâm, thừa dịp sắc trời còn sớm, Thiển Thiển kéo hai chân vẫn còn vài phần bủn rủn như cũ mà đi đến hậu viện, nghĩ rằng phải nắm chặt thời gian rèn luyện, nghiêm khắc luyện tốt khối thân thể yếu ớt này. Nhưng nàng xem nhẹ sự mệt mỏi hôm qua, đương nhiên cũng không nghĩ tới, chỉ mới chạy vài vòng đã mệt đến như thế này. Cho nên mới chạy không bao lâu, hai chân lảo đảo liền ngã xuống, lòng bàn tay ma sát với đắt cát, một trận đau đớn truyền đến, mở lòng bàn tay ra thì thấy vết thương cũ mới đan xen, chi chít tia máu, thật sự rất đau… Tới lúc Hách Liên Tử Câm đi đến, hắn liền thấy bộ dáng nàng ngồi dưới đất tùy ý phủi phủi hai bàn tay nhỏ bé. Nhìn lòng bàn tay lại thấm ra tơ máu, mi tâm hắn không tự giác khẽ nhếch lên: “Ngươi thật sự không để ý vết thương ở tay sao?” Đôi tay ngọc ngà để lại sẹo, một cô nương như nàng, thật sự sẽ không thương tâm? Thiển Thiển nghe vậy, cái mũi liền một phen chua xót. “Có ai sẽ không để ý chứ?” Huống chi đến bây giờ lòng bàn tay nàng còn vừa đau vừa xót, “Mà nếu luyện công cần phải như vậy, thì ta cũng phải chấp nhận.” “Ai nói cho ngươi luyện công nhất định sẽ bị thương?” Hắn bỗng nhiên vươn cánh tay choàng qua eo nhỏ, không để ý Thiển Thiển kháng cự mà ôm nàng vào trong ngực, dưới chân điểm nhẹ một cái, bỗng nhiên ôm nàng bay vút lên, bay đi tới hướng phòng ốc. Hai thân ảnh gắn bó với nhau, xiêm y trắng thuần giống như thật sự dung hợp, hoàn toàn không phân biệt được, ngay cả hai đầu tóc đen như mực cũng dây dưa cuốn vào nhau trong gió, triền triền miên miên, tình cảnh này, thật giống như tình thơ ý hoạ. Chỉ là đáng tiếc, trong lòng cả hắn và nàng đều minh bạch, tâm tư của bọn họ với đối phương không thuần khiết, cũng không có khả năng đơn thuần mê muội đối phương. Nàng là người của Đông Lăng Mặc, mặc kệ trong lòng có tính toán gì, ít nhất hiện tại nàng sẽ không có khả năng cùng nam tử khác có quan hệ ái muội không rõ. Mà hắn… Ánh mắt hơi hơi buồn bã, giấu đi suy nghĩ hỗn độn trong lòng, một đường ôm nàng bay tới chủ phòng. Sau khi trở về phòng, Hách Liên Tử Câm tìm đến một lọ thuốc, cũng bưng luôn nước ấm cùng khăn lông sạch sẽ, dè dặt cẩn trọng lau vết bẩn trêи tay nàng. Thẳng đến khi đôi tay được lau sạch sẽ, hắn mới vặn mở lọ thuốc rồi xoa cho nàng, động tác mềm nhẹ, sợ làm đau nàng. “Ngươi thật sự đã quên hết chuyện cũ?” Lại là vấn đề này, vì cái gì, mỗi người đều hỏi nàng vấn đề giống nhau như thế? Mặc kệ hỏi bao nhiêu lần, đáp án của nàng cũng đều giống nhau. Thiển Thiển lặng lẽ trợn mắt, nhìn đôi tay hoàn mỹ làm người ta dễ dàng trầm luân của hắn: “Đã quên.” “Vậy ngươi cũng đã quên hết thảy những gì chúng ta từng có?” Thu thập xong thuốc mỡ ở ngoài rìa vết thương, hắn mới đóng nắp bình thuốc, ngoái đầu nhìn nàng, thì thấy trêи mặt nàng vẫn là thần sắc sững sờ mà nhìn hắn. “Chúng ta?” Trước đây giữa bọn họ đã có những gì phát sinh? “Chẳng lẽ ngươi không nghe Đông Lăng Mặc nói qua, ta là nam nhân của ngươi sao?” Hắn tới gần nàng thêm hai bước, trêи mặt lãnh đạm thoáng qua một tia biểu đạt không rõ, nhưng căn bản tốc độ quá nhanh, căn bản Thiển Thiển không nắm lại được. Nhưng hắn nói, hắn là nam nhân của nàng… Nàng không tự giác rụt lui vào trong ghế dựa, theo bản năng rời xa hắn: “Ta… nam nhân của ta là Đông Lăng Mặc.” Ở điểm này, nàng phải nói cho hắn rõ ràng, không bởi vì hắn là người trong điện của nàng, là phu quân trêи danh nghĩa của nàng, nàng cũng không thể dây dưa không rõ với hắn. Hắn tới nơi này là ý tứ của thái hậu, những việc làm cùng Thất công chúa cũng đều là do thái hậu gợi ý, không có quan hệ gì với nàng. Hách Liên Tử Câm lại bỗng nhiên đi đến trước mặt nàng, cánh tay dài khẽ kéo, dễ dàng làm nàng lao đến, áp ở trêи người hắn: “Cùng Đông Lăng Mặc phát triển tốt hơn, ngươi đã nghĩ đẩy ta ra sao?” Hắn cho rằng cả ngày nay đã điều chỉnh tốt lại tâm trạng của mình, hắn đã không muốn so đo những lời nàng mơ hồ nói ra trong mộng, nhưng hắn không nghĩ được, hiện tại nghe nàng nhắc tới vấn đề này, lửa giận… vẫn nhanh chóng dấy lên. Thiển Thiển hoảng hốt, vội vàng muốn đẩy hắn ra, nhưng trong lòng bàn tay đều là thuốc mỡ, chỉ có thể lấy mu bàn tay để ở trước ngực hắn, mở to mắt nhìn hắn: “Hách Liên Tử Câm, ta nói, ta là người của Đông Lăng Mặc.” “Nhưng đồng thời ngươi cũng là người của ta.” Hắn cũng không biết bản thân đang làm cái gì, từ trước hắn luôn tránh né nàng, thậm chí nghĩ ra mọi cách để không tiếp xúc da thịt thân thiết với nàng. Nhưng hiện tại, nghe nàng luôn miệng nói bản thân là người của Đông Lăng Mặc, cảm thụ được nàng luôn kháng cự hắn, một cỗ hỏa diễm không vui cứ thế bừng lên ở đáy lòng. Hắn không biết bản thân bị làm sao vậy, là vì nàng kháng cự làm tự tôn của hắn bị thương, hay là thật sâu bên trong có mấy phần không cam lòng? Hay là hắn nên nói tối qua hắn với nàng làm qua chuyện gì, để nàng phải hảo hảo nhìn kỹ vấn đề này, đến cùng, hắn có phải nam nhân của nàng hay không? Đêm qua mới điên loan đảo phượng, hiện tại liền đem quan hệ của bọn họ phủi sạch sẽ như thế, ai cho phép? Bỗng nhiên hắn biểu hiện ra ngoài một tia ghen tị, Thiển Thiển sợ tới mức trái tim co rút lại, nàng vội lại lấy mu bàn tay đẩy hắn một phen, cười mà như mếu nói: “Ngươi xảy ra chuyện gì? Bình thường ngươi không phải như thế, chúng ta không thảo luận vấn đề này nữa có được không?” “Được, không thảo luận, vậy cùng làm.” Hắn bỗng nhiên ôm nàng nàng lên, đi đến hướng trêи giường. Thiển Thiển bị hành động của hắn dọa sợ tới mức kêu lên: “Hách Liên Tử Câm, đừng như vậy, ta nói ta là nữ nhân của Đông Lăng Mặc, ta không thể cùng ngươi như vậy.” “Có thể hay không, thử xem mới biết được.” Lời này vừa mới kết thúc, hắn trực tiếp bế nàng lên trêи giường. Lần này, Thiển Thiển cũng bất chấp lòng bàn tay còn thuốc mỡ sót lại, nàng bò lên từ trêи giường bò, khởi động thân mình mềm mại vô lực bò tới mép giường. Hách Liên Tử Câm chỉ nhẹ nhàng nâng tay giương lên, xuất ra một cổ chưởng phong liền dễ dàng đem nàng quay lại. “Đi vội vã như thế, nghĩ muốn đi đâu? Đông Lăng Mặc không ở trong điện, ngươi muốn đi tìm ai?” Thiển Thiển hoảng hốt thối lui đến tận góc giường, trừ bỏ như vậy, không biết còn có thể tránh né hắn thế nào. Luận võ công luận thể lực, nàng có một trăm người cũng không phải là đối thủ của hắn, nhưng mà rốt cuộc hôm nay hắn bị làm sao vậy? Tự nhiên biến thành như thế? Nàng thử nói chuyện với hắn, muốn hắn tìm về tia ôn nhuận ngày xưa: “Ta… Ta thầm nghĩ cùng ngươi làm bằng hữu, Hách Liên Tử Câm, ngươi bình tĩnh một chút.” “Ta rất bình tĩnh.” Lúc nào hắn mất bình tĩnh? Từ đầu tới đuôi, người không bình tĩnh chính là nàng. Hắn căn bản không làm cái gì, nàng cũng đã hoảng sợ thành như vậy, bọn họ là vợ chồng, nàng có cần trốn tránh hắn như thế không? Hắn đứng ở bên giường từ trêи cao nhìn xuống, thân ảnh cao lớn chắn đi ánh mặt trời trêи đầu nàng, để nàng hoàn toàn bị che lấp dưới thân ảnh của hắn: “Không phải từ trước ngươi luôn luôn nghĩ muốn trèo lên giường của ta? Hiện tại, cho ngươi cơ hội thì thế nào?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]