Chỉ cần học được khinh công, luyện thành một thân chạy trốn thần kì, về sau cũng không sợ gặp phải hái hoa tặc. Đánh không lại thì bỏ chạy, lời lẽ từ cổ chí kim đều chí lý, cho nên, chỉ cần Hách Liên Tử Câm nguyện ý dạy, Mộ Thiển Thiển sẽ nhất định học. Hách Liên Tử Câm không nói thêm gì nữa, nhàn nhạt nhìn nàng một cái, liền lập tức dời tầm mắt, xoay người đi hướng ngoài cửa: “Muốn học thì theo ta.” … Ở hậu viện Ỷ phong các, Hách Liên Tử Câm không biết tìm thấy hai bao cát từ nơi nào, tới trước mặt Thiển Thiển ngồi xổm xuống, đem bao cát buộc lên trêи hai cái đùi nàng. Đứng lên xong, hắn chỉ vào hoa viên trong hậu viện: “Dọc theo đường này chạy hai mươi vòng, ta chờ ngươi ở chỗ này.” Thiển Thiển sợ tới mức mở to đôi mắt, giương lên nhìn hắn, một mặt rung động: “Hai mươi vòng?” Diện tích hoa viên này so với bãi bóng trong trường học lúc trước của nàng còn lớn hơn, hai mươi vòng chạy xong, nàng còn sống được sao? Hơn nữa, đêm qua bị Đông Lăng Mặc ép buộc một đêm, hiện thời trêи người căn bản không có bao nhiêu khí lực. “Không phải muốn học khinh công sao?” Hắn đi đến phía sau cây đại thụ, nhảy lên ngồi ở trêи cây rồi mới ngoái đầu nhìn nàng: “Muốn học thì tập thể lực cơ bản trước, nếu không có quyết tâm, không học còn hơn.” Thân ảnh trắng thuần dựa trêи thân cây, gió mát nhè nhẹ phất qua, cuốn lấy ống tay áo sạch sẽ, phiêu dật động lòng người. Hình ảnh đẹp đẽ đến mức làm người ta hoa mắt. Tâm của Thiển Thiển nhảy lên một chút, mỗi lần nhìn hắn nàng luôn dễ dàng bị mê hoặc, nam nhân này thật sự rất xuất sắc, nếu là ở thế kỷ hai mươi mốt, minh tinh thần tượng ở trước mặt hắn tất cả đều dẹp sang một bên. Thật sự rất đẹp mắt… Bất quá, cũng chỉ có thể dùng để đẹp mắt mà thôi, nếu dùng theo mục đích khác, thì cũng không phải là chuyện đùa. Nhưng khi nhìn đến hai bao cát dưới chân, nàng lại bắt đầu nổi lên sầu bi. Hai mươi vòng, thật sự sẽ lấy mạng nhỏ của nàng a! Đừng nói hai mươi vòng, chỉ chạy hai vòng cũng đủ nàng chết ngất! Nhưng Hách Liên Tử Câm lại vẫn ngồi dưới tàng cây như cũ, im lặng mà nhìn nàng, hoặc là đang chờ đợi nàng hành động. Thiển Thiển hít sâu một hơi, giật giật hai đùi, tuy rằng sức nặng trêи đùi không nhỏ, nhưng vẫn còn có thể miễn cưỡng đứng lên. Mặc kệ, hai mươi vòng, có thể chạy bao nhiêu thì chạy bấy nhiêu, chạy đến khi không lết được cũng phải luyện, nàng phải có quyết tâm, bằng không cả đời chỉ có thể bị người khác khi dễ. Lại hít sâu một hơi, Mộ Thiển Thiển mới dùng sức, khua chân thong thả mà chạy dọc theo bụi hoa trong hậu viện. Tốc độ quả thực giống như rùa con liều mạng, nhưng thật sự không thể trách nàng, một đêm điên cuồng lưu lại di chứng, hai cái đùi đến tận bây giờ vẫn còn chua xót vô lực, hạ thân càng ẩn ẩn trướng cùng đau xót. Tuy rằng đêm qua Đông Lăng Mặc đối với nàng được coi là ôn nhu, nhưng kϊƈɦ cỡ của hắn nàng vẫn khó có thể tiếp nhận, sau khi làm xong lưu lại di chứng sưng đau nhức cũng là bình thường. Hách Liên Tử Câm luôn luôn tựa vào thân cây xem nàng, trong tầm mắt chứa tiểu thân ảnh tinh tế bạc nhược thong thả chạy chậm, tốc độ quả thật so với mong muốn của hắn chậm hơn quá nhiều, thậm chí ngay cả hắn đi bình thường cũng nhanh hơn nàng. Nhưng nhìn ra được nàng luôn luôn nỗ lực, không phải nhờ hắn rồi làm cho có lệ. Nàng hạ quyết tâm nghĩ muốn học khinh công thật tốt, nhưng theo hiểu biết của hắn với nàng, nếu nàng muốn cho khinh công bản thân tiến thêm một bước, làm sao có thể nguyện ý bắt đầu bằng loại luyện thể lực cơ bán này? Hắn đối với cô gái này lại thêm một phần mê man. Nhưng hiện tại, nhìn thân ảnh nhỏ xinh đang lắc lắc lư lư, trong lòng lại nhiều thêm vài phần phiền chán. Phải nói là khô nóng, từ lúc nàng xuất hiện trong tầm mắt hắn, thân thể bắt đầu có chút không chịu khống chế, bụng dưới luôn luôn đốm lửa cuồng bạo thiêu đốt, nhìn nàng nhiều thì hai mắt đều sẽ sôi trào như máu động vật nhìn thấy con mồi. Dược tính của mê tình hương chưa triệt để biến mất, nàng ăn còn hắn điều phối dược, không phải không có dược khống chế lại, nhưng hắn ngại không dùng. Hắn không muốn uống thuốc, lúc này chỉ có thể vận công chống lại ɖu͙ƈ vọng. Tưởng rằng chỉ là một ít mê tình hương nho nhỏ, vẫn có thể khống chế ɖu͙ƈ vọng với nữ nhân kia, sẽ không gây ra ảnh hưởng được bao nhiêu đối với hắn, cũng không nghĩ đến, hiện tại nhìn nàng, lại thấy nàng không cẩn thận ngã sấp xuống, những đường cong kia phủ phục trêи mặt đất, hắn thiếu chút nữa nhịn không được mà đi qua bế nàng lên, mang tới tẩm phòng. Định lực của hắn từ khi nào trở nên kém như vậy? … Mộ Thiển Thiển hôm nay mặc một bộ xiêm y trắng thuần, cùng với màu sắc quần áo Hách Liên Tử Câm gần tương tự nhau, khi hai người đứng chung một chỗ, lại có một chút cảm giác thần tiên quyến lữ. Nếu tâm nàng không tàn ác rắn rết như vậy, thì khi nhìn diện mạo cùng dáng người của nàng mà nói, quả thật rất dễ dàng làm nam nhân trong thiên hạ thần hồn điên đảo. Trong khi Hách Liên Tử Câm đã ba bốn lần cưỡng chế ɖu͙ƈ hỏa dưới thân, Thiển Thiển đã chạy xong một vòng quay trở lại điểm xuất phát. Thật vất vả mới chạy được một vòng, Thiển Thiển đã mệt đến thở không ra hơi, hai đùi trầm trọng vô cùng, hai bao cát tựa hồ càng ngày càng nặng,làm nàng nhiều lúc nâng không nổi chân. Thân thể cũng càng ngày càng nặng, ngay cả đầu óc cũng có cảm giác choáng váng hoa mắt. Toàn thân đều là mồ hôi ướt đẫm, một bên nóng một bên lạnh, mồ hôi nóng là bị vận động bức ra, còn mồ hôi lạnh bởi vì thân thể có chút hư nhược, thể hư nhân này làm nàng dễ dàng tràn ra mồ hôi lạnh. Cuối cùng trở lại điểm khởi đầu lúc trước, nàng nhịn không được giương mắt vụng trộm nhìn Hách Liên Tử Câm một cái, thấy hắn không có ý tứ để nàng dừng lại, nàng cắn cắn môi, hít sâu một hơi, bộ dạng quyết tâm như cũ, cố hết sức chạy về phía trước. Một bước lại một bước, nàng vẫn như cũ nỗ lực không ngừng, thẳng đến khi trước mắt đều dần dần mơ hồ, nàng hoàn toàn không chống đỡ nổi nữa, thân mình mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống trêи đất. Không có người tới cứu nàng, đây là điều nàng dự kiến. Đôi tay bị cát đá bén nhọn ma sát làm phá da tràn ra máu, nàng đau đến mi tâm rối rắm cả lên, khóe mắt vương hai giọt lệ. Thật sự không thể trách nàng, nếu còn ở hiện đại, châm cứu thôi cũng sẽ làm nàng kêu than cả ngày, hiện tại bị thương, không òa khóc to lên thì còn tốt chán. Nơi này không có ba mẹ, không có tỷ tỷ yêu nàng thương nàng, cũng không có Sủng Nhi bị nàng khi dễ, càng không có Quân Tứ Hải thương tiếc nàng. Nơi này, ai cũng sẽ không thể thương tiếc nàng, nếu khóc, thì khóc cho ai xem? Không được, nàng không thể cứ ngã xuống như vậy, khó lắm mới được Hách Liên Tử Câm nguyện ý dạy khinh công cho nàng, nàng không thể để hắn cảm thấy nàng là đồ vô dụng, mất hứng thú chỉ giáo nàng. Khẽ cắn môi, Thiển Thiển vỗ vỗ đôi tay nhỏ bé, đem cát đá trêи tay lau lau qua loa, lại khởi động hai cái đùi mà gian nan bò lên, tiếp tục chạy. Cứ như vậy một vòng, nàng đã ngã sấp xuống bốn lần, lại trở lại điểm bắt đầu, toàn thân chỉ còn lại khí lực hô hấp. Lại ngã sấp xuống, lần này nàng không dậy thêm dược, dứt khoát xoay người nằm trêи mặt đất, há mồm thở phì phò. Bộ ngực sữa cao ngất cách quần áo mỏng manh, theo động tác thở của nàng không ngừng cao thấp phập phồng, biên độ nâng lên đến hạ xuống kia, làm Hách Liên Tử Câm lập tức mất khống chế. Nộn nhũ kia hắn đã từng ăn qua, vừa cắn vừa ᘻút̼, tư vị… quả thật tốt đẹp đến rối tinh rối mù, nếu hiện tại hắn đi qua, xé rách xiêm y của nàng, nhũ thịt ngon miệng kia sẽ cứ thế mà phơi bày ra toàn bộ. Hắn thật sự rất muốn lại nếm thử hương vị của chúng nó…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]