Mắt thấy một chưởng kia của Cam Tình Nhi đã đi đến trước mặt, Thiển Thiển lựa chọn thực hiện phương án còn lại duy nhất, lấy tay che trước mặt, nhắm mắt chờ chết. Nàng đang đánh cược, cược hắn có ra tay cứu bản thân nàng hay không. Môi mỏng run rẩy, nàng hô to nói: “Cứu mạng, giết người! Cứu mạng a!” “Biết sợ hãi sao?” Động tác của Cam Tình Nhi không có nửa phần ngưng lại, nàng ta giơ tay lên, một chưởng hướng tâm môn Mộ Thiển Thiển đánh tới. Một chưởng này còn chưa đánh trúng Thiển Thiển, kình chưởng bỗng nhiên bị đánh lui, cả người nàng ta bị kéo ra mấy bước cách xa Thiển Thiển. Một chân lảo đảo, Cam Tình Nhi lại té lăn trêи đất. Đây là lần thứ hai nàng ta ngã trêи mặt đất, một lần bị Thiển Thiển gạt ngã, một lần bị hắn! Nàng ta giương mắt nhìn lên, chỉ thấy thân ảnh Đông Lăng Mặc cao lớn đứng ở bên cạnh Thiển Thiển, Thiển Thiển nuốt ô một tiếng, trực tiếp chôn đầu trong ngực hắn bi thương khóc nức nở. Chiêu này đã từng dùng với Hiên Viên Liên Thành, hiệu quả tốt, lại không biết thi triển với Đông Lăng Mặc có giống nhau không. “Hầu gia, nàng đánh ta.” Thiển Thiển kϊƈɦ thích hai vai, vận một bộ dáng điềm đạm đáng yêu: “Nàng vô duyên vô cớ đánh ta, ta không biết bản thân đã làm sai cái gì.” Đông Lăng Mặc không nói gì, chính là mắt lạnh nhìn Cam Tình Nhi ngã trêи mặt đất. Cam Tình Nhi đón nhận tầm mắt hắn, vội vàng lườm liếc mắt một cái, liền cắn cắn môi, quật cường xoay mặt không nhìn hắn. Đáy mắt nàng ta lóe ra khuất nhục lệ quang, lại cố nén không để nước mắt rơi xuống, giống như lần đầu tiên ở trêи đường gặp, tuy trong lòng vạn phần khó chịu, lại chính là chịu đựng không rơi nước mắt, tự nuốt khổ sở. Hồi lâu không thấy hai người có động tĩnh, Thiển Thiển nhịn không được liễm liễm thần sắc bi thương trêи mặt, ở trong ngực Đông Lăng Mặc hơi hơi ngẩng đầu, vụng trộm nhìn Cam Tình Nhi. Thấy nàng ta xoay mặt ẩn nhẫn lệ ý, không biện giải nói chuyện, cũng không từ trêи đất đứng lên, bỗng nhiên làm nàng có chút xấu hổ. Từ đầu tới đuôi phảng phất giống như chính là nàng một mình diễn kịch, Đông Lăng Mặc cùng Cam Tình Nhi tựa như hai người xem khóe môi hàm chứa giọng mỉa mai, đang xem nàng ra sức biểu diễn. Tâm tình bỗng nhiên trở nên uể oải, nghĩ muốn nhìn biểu cảm Đông Lăng Mặc hiện tại, nhưng nàng không có can đảm. Tình hình này cùng một hồi ở trong cung kia hoàn toàn không giống nhau, đối phương không giống người đàn bà chanh chua chửi đổng nói sằng nói bậy, nam nhân bên người cũng không có trấn an nàng “Sợ hãi”, yên tĩnh như vậy, làm nàng không khỏi co quắp bất an lên. Nàng nhịn không được ngầm đảo cặp mắt trắng dã, cái này, ra sức diễn cho ai xem? Ngay cả bản thân cũng thấy chán đi. Nàng hít sâu một hơi, lấy góc áo Đông Lăng Mặc đem hai giọt nước mắt liều mạng mới nhỏ ra được lau lau, rồi mới giương mắt nhìn hắn. Nhưng nàng cũng chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt cương nghị của hắn, mới vội vàng liếc mắt một cái, Đông Lăng Mặc đã buông ra nàng, đi đến chỗ Cam Tình Nhi. Đến trước mặt Cam Tình Nhi, hắn khom người vươn tay: “Đứng lên.” Cam Tình Nhi cắn cắn môi, nhìn hắn một cái, mới vươn tay nhỏ bé đáp trêи bàn tay to của hắn, để hắn kéo đứng lên. Đứng lên xong cũng không quản xiêm y trêи người còn vương bụi rác, luôn luôn giương mắt xem hắn, đáy mắt lóe nước mắt, một tiếng cũng không hừ. Đông Lăng Mặc không nói gì, kéo tay nàng ta hướng ngoại viện đi đến, chốc lát đã ra đến cửa hiên. Thiển Thiển bị để lại chỗ cũ nhất thời mắt choáng váng, sắc mặt cũng dần dần xanh tái. Có ý tứ gì? Hiện tại hắn quyết định cùng người ta hòa hảo, cho nên không cần lại lợi dụng nàng, đem nàng bỏ lại một mình, cùng giai nhân khanh khanh ta ta mà đi đến địa phương khác sao? Rất muốn xông lên đá hắn, hỏi hắn một câu rốt cuộc coi nàng là cái gì? Bất quá, xúc động chính là nhất thời, lúc sau, nàng giống như gà mái đấu bại, quay lưng cúi đầu hướng tẩm phòng mà đi. Sớm đã biết Đông Lăng Mặc lợi dụng nàng đi kϊƈɦ thích Cam Tình Nhi, hiện tại quả thật đem nàng ta kϊƈɦ thích, nhưng nộ khí nàng ta trực tiếp rơi trêи người nàng, làm người ngoài cuộc là nàng kẹp thành nhân bánh, trong ngoài không được lòng người, vô cùng vô tội? Chán ghét! Có phải bởi vì nàng không có võ công, cho nên ai cũng đều có thể khi dễ nàng? Nàng quyết định, kể cả Hiên Viên Liên Thành lại chán ghét nàng, nàng vẫn phải ăn nói khép nép đi cầu hắn dạy nàng võ công, lại nói không chừng ngay cả Hách Liên Tử Câm trong Ỷ Phong Các cũng là cao thủ trong cao thủ. Ngày ấy hắn một tay cầm chén thuốc một tay ôm nàng quay về Thính Tuyết các, dù không gặp hắn động thủ, nhưng dọc theo đường đi hắn đều là một bộ đang khí định thần nhàn, từ đó có thể thấy được hắn tuyệt đối là cao thủ luyện công phu. Trêи đời này cũng không phải chỉ có một mình Định Quốc hầu biết võ công, hắn có gì đặc biệt hơn người? Vừa vào phòng, nàng một cước đá vào ghế tựa, trực tiếp đem ghế dựa đá đi, mới từ trong lỗ mũi hừ một hơi, hướng nội trướng đi đến. Xiêm y trêи người tuy rằng không tính là thật bẩn, nhưng nàng lại chán ghét thật sự, nhiễm đủ phong trần trong phủ Định Quốc Hầu, còn có thể không bẩn sao? Nhưng bẩn nhất chính thân thể của nàng! Nàng cư nhiên liên tiếp hai đêm bị nam nhân kia áp ở dưới thân dư cầu dư xá, nam nhân kia thật bẩn, làm thân thể của nàng cũng trở nên bẩn hề hề. Cũng không biết làm thế nào, tâm tình bỗng nhiên liền sa sút. Nhớ tới Đông Lăng Mặc lôi kéo tay Cam Tình Nhi, cùng nàng ta đi xa, cả trái tim liền bắt đầu chuyển động. Trong lòng lên men, cũng có chút phát đau. Nàng nhất định là điên rồi mới có thể sinh khí với loại nam nhân này, bất quá nàng nhớ kỹ, Đông Lăng Mặc không còn là đối tượng nàng có thể làm nũng giương oai m, về sau, tuyệt sẽ không. … Ngọ thiện là nàng một mình ăn, không cần nghĩ liền biết Đông Lăng Mặc khẳng định ở cùng Cam Tình Nhi mặt ngoài nhu nhược bên trong ác độc. Nàng cũng không nghĩ nhiều lắm, chỉ là trong lòng luôn luôn hoảng. Dùng xong ngọ thiện, vốn nghĩ lên giường ngủ trưa một chút, nhưng rõ ràng thân thể đã mỏi mệt đến cực điểm, nằm ở trêи giường lại lăn qua lộn lại không ngủ được. Thiển Thiển từ trêи giường bò lên, tùy ý sửa sang lại một chút tóc mai xiêm y, đẩy cửa rời phòng. Người hầu hạ bên người đều không có, muốn hỏi từ nơi nào rời đi địa phương này cũng không thành. Vừa mới xuất môn đi hai bước, nàng lại quay trở về, từ trong ngăn kéo lục ra mấy thỏi bạc thu ở trong túi ống tay áo, mới lại đi ra cửa. Chỗ này rốt cuộc nàng ở không được, đây là địa phương của người khác, không có quan hệ gì với nàng. Tuy rằng điện công chúa cũng không tính là nhà nàng, nhưng ít ra trêи danh dự vẫn là, nàng tình nguyện ở lại trong điện công chúa, cũng không cần ở trong này xem nam nhân đầu heo kia cùng nữ nhân của hắn khanh khanh ta ta, cùng lắm thì đợi lát nữa xuất môn xoa thêm chút bụi đen ở trêи mặt mạt, sẽ lại không có hái hoa tặc tới nhớ thương nàng? Ra viện môn, đi nửa ngày vẫn không tìm được đường xuất môn, trêи đường không có bóng dáng người hầu nào, toàn bộ đều là không khí trầm lặng. Cũng không biết là nàng đi đến địa phương không thích hợp nào, dọc đường đi ngay cả đám người nhìn trộm lúc sáng nay tiến vào cũng chưa gặp gỡ một ai. Ở ngoài cửa ngoại viện thị vệ cho tới bây giờ cũng không cùng nàng nhiều lời, nghĩ hỏi đường bọn họ cũng không được. Nghĩ nghĩ, căn bản chính là sáng sớm Đông Lăng Mặc hạ mệnh lệnh cho bọn hắn, bất luận kẻ nào cũng không được nói với nàng? Nam nhân đầu heo kia, đã như vậy, mang nàng tới nơi này làm gì?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]