"Dạ." Dương Quang hướng hai người hành lể sau đó mới lui ra.
Nhìn Dương Quang dần dần đi xa ý thức của Mộ Thiển Thiển mới chậm rải trở về thực tế.
Ông trời ơi! Nàng vừa rồi đang nghĩ cái gì? Nàng cứ nhiên cho rằng Hách Liên Tử Câm là nhu nhược, dễ dàng đẩy ngã! Hắn... hắn lại có thể dể dàng ôm nàng bằng tay trái, bưng thuốc bằng tay phải, một dường hướng Tuyết Các mà đi, bộ pháp nhẹ nhàng, ngay cả hô hấp cũng không có một tia hỗn loạn.
Một làn gió nhẹ thổi tới làm tóc hắn nhẹ nhàng lay động, tuấn nhan hoàn toàn không có khuyết điểm, gương mặt tinh khổi không dính bụi trần, hắn cứ như một đóa bạch lan nơi u cốc, tao nhã mà yên tĩnh.
Nàng không tự giác nhìn đến thất thần.
Hách Liên Tử Câm liếc mắt nhìn nàng, khuôn mặt hiện hiện lên ý cười: "Nghĩ cái gì?"
"Đẹp quá..." Nàng thành thật đáp lời.
Đôi môi tao nhã hơi hơi nhếch lên khó có thể nhận ra ý cười: "Ta không thể giúp ngươi lau nước miếng, mau tỉnh lại."
Kỳ thực thanh âm của hắn thật sự mê người, cực han dễ nghe, chỉ là câu nói này làm nàng có chút ngượng ngùng. Cơ hồ là xuất phát từ bản năng, nàng phủ nhận. Ải chảy nước miếng? Đồ trứng thôi này!
Bản thân vừa rồi đúng là bị hắn làm cho thất thần... Thật là xấu hổ vô cùng!
Bị Hách Liên Tử Câm ôm một đường trở về Tuyết Các, sau khi uống dược, Mộ Thiển Thiển nằm trên giường không đến một khắc liền ngủ say.
Tỉnh lại thấy sắc trời đã gần đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-do-cong-chua-nu-no/1080394/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.