Mộ Thiển Thiển lại bị ôm đi, nam nhân thân hình cao lớn rắn rỏi đem nữ nhân bé bỏng ôm vào lòng, hướng đến tẩm phòng. Hắn cứ ôm tới ôm lui thế này làm cho nàng cảm thấy sắp biến thành kẻ ôm yếu, sắp chết đến nơi, đúng như kiểu hồng nhan đoản mệnh. Về phần hắn nếu biết đại khái lúc này nàng đang nghĩ gì, nhất định sẽ bị chọc đến tức chết. Trong thiên hạ này, có bao nhiêu nữ tử hận không thể được hắn ôm trong lòng như vậy, cũng chỉ có Mộ Thiển Thiển nàng, sống trong phúc mà không biết hưởng. Nàng không biết bản thân là nữ tử Hầu gia nguyện ý ôm, là nữ tử duy nhất. Trở lại tẩm phòng, Đông Lăng Mặc ôm nàng vào cửa liền bước đến sau nội trướng. "Ta... Ta có thể tự đi." - Mộ Thiển Thiển nhẹ nhàng xoắn xoắn vạt áo hắn, bất an nói. Tuy rằng ôm nàng không lâu, nhưng dù sao cũng là ôm một người sống, đi một quãng đường dài như vậy, hắn cũng không đỏ mặt, thở gấp, hoàn toàn không có nữa phần mệt mỏi. Khí lực cường hãn này khiến nàng âm thầm bội phục. Đổi lại là nam nhân khác, có lẽ chính là ôm nữ nhân vài phút liền sẽ bất động, nếu có thể động cũng sẽ không giống như hắn, ôm nàng hoàn toàn giống như ôm một đứa trẻ, vô cùng thoải mái tự nhiên. "Hảo." Đông Lăng Mặc trầm giọng nói, tùy ý giơ tay, ném nàng đến giường lớn cách đó không xa. Tuy rằng là giường có chăn đệm mềm mại, nhưng bị hắn ném như vậy, Mộ Thiển Thiển vẫn bị làm cho một trận hỗn độn, ngũ tạng lục phũ như bị vấn vào nhau, xem chút toàn bộ thức ăn buổi tối đều bị phun ra. Nàng biết bản thân đã chọc hắn nổi giận, đến giờ vẫn chưa hết. Lúc nãy, hắn còn có thể giả dạng vài phần ôn nhu, chờ đến nơi này, lúc mọi người lui ra hết, hắn liền bắt đầu lộ mặt. Nàng nhẹ nhàng ngồi dậy, ngẩn đầu đáng thương nhìn hắn, căn môi không dám nói lời nào. "Buổi sáng đến chỗ Thái Hậu thế nào?" Đông Lăng Mặc cuối đầu nhìn nàng đột nhiên hỏi. Nghĩ đến buổi sáng đến chổ Thái Hậu, nghĩ đến việc bị nhét vào me tình hương, nghĩ đến Phong cô nương... Mộ Thiển Thiển không nhịn được run nhẹ thân mình. Nàng đang bất an, hắn nhìn ra được, không đợi nàng trực tiếp trả lời, hắn tiếp tục hỏi: "Hách Liên Tử Câm nói thế nào?" "Hắn... Hắn nói các nàng hạ mê tình hương, phát tác... Thời điểm phát tác liền hồ đồ... Bản thân mơ hồ..." "Cho nên thời điểm ngươi bị Hách Liên Tử Câm thao, bản thân nói cái gì đều không biết?" Hắn không nghĩ tới, chính hắn lại còn để ý đến việc này. Mộ Thiển Thiển bởi vì ngượng ngùng nên mặt đỏ lên, một người tôn quý như vậy, noi1 chuyện sao cứ luôn... Bị Hách Liên Tử Câm... thao, nói chuyện không thể văn minh một chút sao? "Tra lời." Nam nhân đứng bên giường rõ ràng đã bắt đầu thiếu kiên nhẫn, thanh âm có vài phần trầm thấp. Mộ Thiển Thiển phát hoảng, theo bản năng trả lời: "Ta không biết, ta thậm chí cho rằng... Tưởng hắn chủ động... Cường..." Nàng thật không phải muốn giải vây cho bản thân, khi đó, nàng thật sự không biết bản thân đang làm cái gì, nhưng nam nhân kiêu ngạo này sẽ tin sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]