Chương trước
Chương sau
Vì bài dự thi của cô đã hoàn thành, tuy trước đó chuyện hôn lễ đã có mẹ Hầu lo liệu, ví dụ như chọn thiệp cưới, bánh cưới…. Nhưng vẫn có một số việc Phương Tư Hàng phải đích thân đi xử lý, cho nên ngày hôm nay, mẹ Hầu và Phương Tư Hàng cùng nhau đi dạo phố mua đồ.
Khi mua gần đủ đồ cần phải mua, mẹ Hầu đột nhiên nháy mắt với cô: “Con cũng cần phải mua một cái áo ngủ thật đẹp đó.”
Phương Tư Hàng xấu hổ, nói không nên lời: “Mẹ….không….không cần đâu.”
“Mẹ mua tặng con.” Mẹ Hầu lôi kéo cô đến quầy trưng bày áo ngủ, “Mặc dù hai đứa đã là vợ chồng, nhưng người trẻ tuổi thì nên nghĩ cách để giữ lửa, đây mới là cách có một không hai để duy trì hôn nhân.”
“Vâng.” Phương Tư Hàng cũng không dám nói gì, không thể làm gì khác hơn là gật đầu nói vâng.
“Bật mí cho con biết, con trai mẹ từ nhỏ đã thích màu trắng, con chọn một cái màu trắng cũng được lắm.” Mẹ Hầu nghiêm túc chọn giúp cô.
“Con tưởng anh ấy thích màu xanh dương.” Bởi vì bộ lễ phục anh đưa cho cô mặc là màu xanh dương.
“Ừ, hình như là vậy, mẹ nhớ ga giường phòng ngủ của A Khiêm cũng là màu xanh dương.”
Mẹ Hầu suy nghĩ một chút, người con dâu này thật đúng là chu đáo, “Vậy con tự chọn đi, đừng ngại, mẹ nói cho con biết, con nhất định phải chọn được một cái, nếu không chúng ta sẽ không về.”
Khí phách của mẹ thật là…… Phương Tư Hàng đỏ mặt ngượng ngùng gật đầu một cái, ai ngờ mẹ Hầu lại nói thêm một câu, “Kín đáo quá cũng đừng mong được về nhà!”
Rất tốt, mặt Phương Tư Hàng đỏ bừng lan tới tận mang tai, “Vâng.”
“Ha ha, vậy tự con chọn đi, mẹ qua bên kia xem một chút.” Mẹ Hầu cười đi về phía khác.
Phương Tư Hàng lật nhìn những bộ áo ngủ treo trước mặt, cuối cùng khẽ thở dài một cái, không thể làm gì khác hơn là tiện tay chọn một cái áo ngủ màu xanh dương rồi chuẩn bị rời khỏi đây, ai biết lúc cô quay người lại lại đụng phải Phương Tư Kỳ.
“Phương Tư Hàng, đã lâu không gặp.” Phương Tư Kỳ lạnh nhạt nhìn cô.
“Cô Phương, có chuyện gì không?” Phương Tư Hàng bình tĩnh trả lời.
“Nghe nói cô đã kết hôn với Hầu Mặc Khiêm?” Phương Tư Kỳ cắn môi, thời gian qua cô cực kỳ xui xẻo, còn chưa câu được một người đàn ông độc thân hoàng kim mà sự nghiệp của cô đã càng ngày càng rơi xuống đáy.
“Đúng vậy” Cô căn bản không có ý định gửi thiệp mời cho người nhà họ Phương, để tránh bọn họ chạy tới phá hỏng hôn lễ, Hầu Mặc Khiêm cũng nghĩ như cô, không mời người nhà họ Phương đến tham dự hôn lễ của hai người họ.
“Sao thế, cô cho rằng kết hôn với Hầu Mặc Khiêm thì có thể một bước lên trời sao? Tôi nói cho cô biết, Hầu Mặc Khiêm, loại đàn ông như anh ta thì làm sao có thể xem trọng cô được chứ, sau này anh ta có người phụ nữ khác ở ngoài cũng là chuyện rất bình thường thôi, lúc đó cô mất người mất của cũng đừng có chạy tới nhà họ Phương nhờ cha làm chủ cho cô.”
(Chú thích: [mất người] : ý chỉ Phương Tư Hàng đã trao thân cho Hầu Mặc Khiêm, [của] : của cải, tiền bạc; [làm chủ] : đòi lại công bằng)
Những lời này của Phương Tư Kỳ như nước lạnh rót vào tai Phương Tư Hàng, cô đứng im không có bất kỳ phản ứng nào, cô biết, trong mắt rất nhiều người, cô không xứng với Hầu Mặc Khiêm, mà cô cũng không muốn biết tại sao Hầu Mặc Khiêm lại chọn cô, chuyện kết hôn là do cô đề nghị, người cũng là do cô chọn, Hầu Mặc Khiêm cũng đã đồng ý, cô cũng không biết vì sao anh lại đồng ý, cô cũng không muốn biết vì sao, huống chi sông sâu dễ dò lòng người khó đoán, coi như cô biết vì sao rồi thì sau đó cô phải làm gì nữa?
Nói cho cùng, cô cũng cảm thấy mơ hồ về cuộc hôn nhân này.
Mặc dù Hầu Mặc Khiêm rất thương cô, rất cưng chiều cô, nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng lo lắng, mà cô cũng không muốn suy nghĩ nhiều như vậy, càng nghĩ nhiều, cô càng không nghĩ ra, vậy tội gì phải làm khó mình?
Phương Tư Hàng không phản ứng, Phương Tư Kỳ tức giận nghiến răng: “Bây giờ cô đổi ý về nhà, không chừng cha sẽ tha thứ cho cô.”
“Tôi sẽ không về” Phương Tư Hàng nói chắc như đinh đóng cột.
Phương Tư Kỳ hừ lạnh, “Tôi xem cô có thể mạnh miệng đến khi nào.”
“Nếu như cô Phương không còn chuyện gì, vậy tôi đi trước đây.” Phương Tư Hàng cầm áo ngủ đi về phía quầy thanh toán, mẹ Hầu cũng đang đi về phía đó.
“Tư Hàng, con vừa nói chuyện với ai vậy?”
“A, là Phương Tư Kỳ.” Mẹ Hầu còn tưởng mình nhìn lầm người, không ngờ đúng là cô ta, “Cô ta tìm con làm gì?”
Phương Tư Hàng không biết có nên nói ra hay không, “Cô ấy chỉ nói chuyện phiếm với con thôi.”
Mẹ Hầu biết địa vị của Phương Tư Hàng trong nhà họ Phương, nghĩ chắc Phương Tư Kỳ cũng chẳng nói được câu gì tốt đẹp, “Tư Hàng, con đừng coi lời cô ta nói là thật, mẹ nói con nghe, rất nhiều người không ăn được nho thì nói nho còn xanh, con xem bây giờ cô ta cũng chưa có ai lấy, nhất định là cô ta ghen tỵ với con đó.”
Giọng của mẹ Hầu không lớn không nhỏ, nhưng xung quanh lại rất yên tĩnh, cho nên mọi người trong cửa hàng đều nghe thấy, Phương Tư Kỳ nghe được thì sắc mặt biến thành trắng bệch, lại không thể vì mình mà phản bác lại nên đành cắn răng đứng im tại chỗ.
Phương Tư Hàng mỉm cười, trong lòng vô cùng cảm động, “Con biết rồi, mẹ.”
“Chọn được rồi hả?” Mẹ Hầu hỏi cô.
“Vâng.” Mẹ Hầu vươn tay cầm lấy áo ngủ trong tay cô, ngay sau đó cười cười, ghé vào tai cô nói nhỏ: “Con trai mẹ chắc hạnh phúc chết mất.”
Phương Tư Hàng chỉ tùy tiện vơ lấy cái áo ngủ này, nghe mẹ chồng nói vậy mới cúi đầu nhìn, cái áo ngủ này căn bản là…….trong suốt, “Mẹ, mẹ chờ con, con đi đổi lại.”
“Không cần đổi, mẹ thấy nó rất đẹp.” Mẹ Hầu lập tức đưa cho nhân viên bán hàng nói gói lại, cộng thêm cả những món mẹ Hầu chọn nữa.
Phương Tư Hàng xấu hổ không thể ngẩng đầu lên được, thật sự không thể tưởng tượng nổi bộ dạng cô lúc mặc cái áo ngủ này sẽ như thế nào nữa…aiz..
“Tư Hàng à, tóc của con dài rồi, có muốn đi cắt không?” Hai người thanh toán xong liền cùng nhau đi ra ngoài, mẹ Hầu phát hiện tóc Phương Tư Hàng đã dài hơn trước kia rồi.
“Con không cắt, con muốn để dài.” Phương Tư Hàng nhớ đến Hầu Mặc Khiêm từng nói với cô, anh nói gương mặt cô thích hợp với tóc dài, cô muốn thử nuôi tóc dài.
Phong cách ăn mặc của cô gần đây cũng đã thay đổi rồi, trong khoảng giời gian ngắn cô còn không dám mặc đầm ngắn và áo vest, nhưng cô bắt đầu mặc váy dài, cô cao nên khi mặc váy dài có cảm giác rất phiêu dật.
Lúc mới đầu cô không dám mặc, nhưng sau đó, Hầu Mặc Khiêm thừa dịp cô không có nhà mang hết quần áo cũ của cô đi bỏ, anh lấy những bộ anh thấy phù hợp với cô treo vào trong tủ quần áo.
Thân là một nhà thiết kế, Phương Tư Hàng biết vóc dáng của mình phù hợp với loại trang phục nào, chỉ là từng bị người ta công kích nên cô không dám mặc váy, cũng vì vậy mà quần áo của cô cũng chỉ có vài bộ thường mặc.
Cô nhớ rõ ngày hôm đó, anh muốn cô mặc váy dài, dĩ nhiên là cô chết cũng không muốn mặc, kết quả? Hiện tại cô chỉ mặc váy dài, bởi vì trang phục Hầu Mặc Khiêm chuẩn bị cho cô không có lấy một cái quần, nhất định là anh cố ý!
Thậm chí Hầu Mặc Khiêm còn ở bên cạnh nói mát, “Dù sao thì quần dài và váy dài cũng chẳng khác nhau là mấy.”
Không khác nhau mấy, nhưng váy là váy, còn quần là quần nha!
Cũng không thể không mặc gì đi làm, cuối cùng cô chỉ có thể mặc váy dài đi làm, bởi vì mặc váy dài nên cô cứ cảm thấy khó chịu, trong lòng đinh ninh chờ đến buổi trưa sẽ đi Cửa hàng bách hóa mua một cái quần dài để mặc, nhưng khi đến công ty, các đồng nghiệp lại khen cô mặc váy rất đẹp, cho nên cô mới bỏ ý định đó đi.
Nên nói như thế nào đây? Hầu Mặc Khiêm - người đàn ông này lúc thì rất dịu dàng, có lúc lại rất bá đạo.
“Tư Hàng, con đang nghĩ gì đấy.” Mẹ Hầu nhìn Phương Tư Hàng.
“Dạ, không có gì ạ.” Cô mỉm cười nói.
Sau khi gặp Hầu Mặc Khiêm, cô chợt phát hiện ra những chuyện bên cạnh cô không ngừng thay đổi, rất nhiều chuyện không thể cũng biến thành có thể, cho nên cô nghĩ Hầu Mặc Khiêm nói rất đúng, có lẽ cô thích hợp với tóc dài.
Mẹ Hầu nhìn Phương Tư Hàng cười cũng cười theo, xem ra con trai của bà thật sự rất thích Phương Tư Hàng, nếu không làm sao lại làm nhiều chuyện cho con bé như vậy chứ? Còn đặc biệt đi chọn quần áo cho con bé nữa.
Lại nói, đứa con trai này căn bản chưa từng mua cho bà một bộ quần áo nào, chỉ đến sinh nhật bà mới tặng bà chút đồ trang sức, thiệt tình, coi như tặng bà một cái khăn quàng cổ còn quý hơn, mấy thứ trang sức lạnh lẽo kia làm sao ấm áp như khăn quàng cổ đây?
Aiz, thôi, con trai bà vô tâm như vậy đấy, nhưng bà còn có một cô con gái, một người con dâu nữa.
“Mẹ, mẹ còn muốn đi đâu sao?” Phương Tư Hàng hỏi.
“A Khiêm muốn mẹ dẫn con đi mua mỹ phẩm cho con.”
“Vâng.”
“Hả?” Ngay sau đó cô lại thốt lên.
“Con ngạc nhiên như vậy làm gì? Con gái ai cũng sẽ trang điểm, hơn nữa sẽ giúp sắc mặt con đẹp hơn một chút.”
Phương Tư Hàng sờ sờ mặt, “Sắc mặt con không tốt sao?”
“Ừ.” Mẹ Hầu nghĩ tới lời của con trai mình, “ Con trai mẹ nói da mặt của bà xã nó rất tốt, có điều sắc mặt chưa đủ đỏ thắm, thoa một chút mỹ phẩm trang nhã sẽ tốt hơn, hình như là nói như vậy.”
Phương Tư Hàng không cho phép mình cười, vui vẻ đi theo mẹ Hầu đi mua mỹ phẩm, nếu cô là con gái, thỉnh thoảng trang điểm trang nhã một chút cũng không tệ.
Phương Tư Hàng sửa lại bản thiết kế rồi nộp bài dự thi của mình, sau đó chờ kết quả chấm điểm, sau khi nộp bài xong cô bắt đầu thiết kế trang phục chú rể cho Hầu Mặc Khiêm, thật ra thì trang phục chú rể cũng đơn giản, không phức tạp như váy cưới, bình thường đều là màu trắng, điều mà cô băn khoăn là không biết Hầu Mặc Khiêm sẽ thiết kế váy cưới cho cô như thế nào, nếu thiết kế của hai người không hài hòa với nhau thì sẽ thế nào đây? Phương Tư Hàng suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định về nhà sẽ thảo luận với anh một chút.
Điện thoại trong phòng làm việc chợt vang lên, cô bắt máy, “Alo?”
“Cô Phương, tôi gọi từ phòng thư ký của tổng giám đốc, tổng giám đốc muốn cô lên gặp ngài.” Thư ký lễ phép nói.
“Được.” Có chuyện gì vậy? Vì hai người đã thống nhất khi ở trong công ty thì việc ai chức nấy, cho nên trong giờ làm việc Hầu Mặc Khiêm rất ít khi tìm cô.
Phương Tư Hàng vừa ra khỏi phòng đúng lúc nhìn thấy Thẩm Giai Nhân cũng đi ra, hai người đứng đối diện nhau, “Thẩm Giai Nhân.”
“Phương Tư Hàng”. Phương Tư Hàng có cảm giác thái độ của Thẩm Giai Nhân với cô giống như với kẻ thù.
“Cô cũng tới phòng làm việc của tổng giám đốc sao?” Thẩm Giai Nhân hỏi.
Phát hiện ra cô ấy nói chữ “cũng”, Phương Tư Hàng chỉ gật đầu một cái, “Ừ!”
“Vậy chúng ta cùng đi đi, không biết tổng giám đốc tìm hai chúng ta có chuyện gì nhỉ?” Thẩm Giai Nhân nhẹ nhàng hỏi.
Phương Tư Hàng không trả lời bước vào thang máy, cùng Thẩm Giai Nhân bước vào phòng tổng giám đốc.
Trong phòng làm việc của Tổng giám đốc, ngoài Hầu Mặc Khiêm ra còn có mấy nhà thiết kế giàu kinh nghiệm.
Phương Tư Hàng nhìn về phía Hầu Mặc Khiêm, phát hiện ra sắc mặt anh không tốt, lạnh lùng, hình như anh đang tức giận.
“Tổng giám đốc.” Thẩm Giai Nhân tươi cười chào hỏi, “Không biết tổng giám đốc tìm tôi có chuyện gì?”
Hầu Mặc Khiêm im lặng không nói gì, A Kỳ - một trong những nhà thiết kế giàu kinh nghiệm trong phòng liền lên tiếng, “Công ty rất coi trọng cuộc thi dành cho các nhà thiết kế mới lần này, cuộc thi dành cho các nhà thiết kế mới hàng năm đều là trọng tâm chính của công ty, nhưng mà chúng tôi phát hiện trong các tác phẩm dự thi lần này, có hai bản thiết kế trong bộ sưu tập của hai người lại giống nhau như đúc.
Lời của A Kỳ khiến Phương Tư Hàng ngây ngốc, cô còn chưa hình dung được chuyện gì đang xảy ra, Thẩm Giai Nhân đã lớn tiếng nói trước: “Làm sao có thể như vậy được, anh cho rằng tôi sao chép của cô ấy sao? Tôi làm sao có thể sao chép bài của cô ấy được.”
“Tôi còn chưa nói cô sao phép tác phẩm của cô ấy mà.” Hầu Mặc Khiêm vẫn im lặng nãy giờ bỗng nhiên lại lên tiếng.
“Tất cả mọi người đều biết Phương Tư Hàng là vợ của tổng giám đốc, tổng giám đốc dĩ nhiên sẽ bênh vực cô ấy, coi như hai bản thiết kế kia là do tôi thiết kế, tổng giám đốc cũng sẽ nói là do cô ấy thiết kế.” Thẩm Giai Nhân giậm chân, nhìn dáng vẻ thật sự rất vô tội.
Phương Tư Hàng nhìn chằm chằm vào Hầu Mặc Khiêm, cô nghĩ anh có ý khác.
“Trong bộ sưu tập của hai người chỉ có hai bản thiết kế là giống nhau, như vậy có thể nói ý tưởng của hai người cũng gần gần giống nhau, cho nên tôi nghĩ, chi bằng hai người dùng linh cảm mà hai người đã vẽ hai bản thiết kế đó rồi vẽ ngay tại đây đi.”
Những lời này khiến Phương Tư Hàng bật cười, Hầu Mặc Khiêm biết rõ hai bản thiết kế đó là của ai, lại rất thông minh khi không vạch trần chuyện này, cũng không vì quan hệ của hai người bọn họ mà thiên vị cô.
Anh tín nhiệm cô như vậy, bởi vì anh biết rõ cô lấy linh cảm gì để vẽ bài dự thi lần này, cũng biết hình mẫu của cô đang ngồi ngay trước mặt cô.
A Kỳ lấy dụng cụ vẽ, chia ra đưa cho hai người bọn họ, “Hai người có thể bắt đầu vẽ, tôi cũng nói trước, hai người có bốn tiếng để vẽ…..Cô Thẩm?”
“Tôi……” Thẩm Giai Nhân nhẹ nhàng lên tiếng, “Chuyện này quá bất ngờ, tôi không biết…..”
“Cô Thẩm cứ dựa trên linh cảm của mình để vẽ thôi.”
Thẩm Giai Nhân liếc thấy Phương Tư Hàng đã bắt đầu vẽ, cắn cắn môi dưới, không thể làm gì khác hơn là lập tức bắt tay vào vẽ, hai người mỗi người một bàn một góc vẽ bản thiết kế của mình.
Bốn tiếng sau, mấy nhà thiết kế giàu kinh nghiệm cầm lấy bản vẽ của hai người, chỉ nhìn một cái, A Kỳ thay mặt những người còn lại đưa ra kết luận, “Cô Thẩm, chúng tôi sẽ hủy bỏ tư cách dự thi của cô.”
“Tại sao?” Thẩm Giai Nhân lúng túng nhìn về phía mấy nhà thiết kế giàu kinh nghiệm.
“Bởi vì từ đầu đến giờ chúng tôi cũng không nói ra hai bản thiết kế giống nhau kia là hai bản nào, mà cô lại lấy hai bản thiết kế này làm gốc để vẽ tiếp, ngay từ đầu cô Phương đã có ý tưởng cho cả bộ sưu tập, cho nên cô ấy lấy linh cảm của cả bộ sưu tập để vẽ tiếp, cô lại không thể thoát khỏi ý tưởng của hai bản thiết kế này, quan trọng nhất là, trong bản thiết kế cô vừa mới vẽ có hai chi tiết rất cứng, không hài hòa với trang phục mà cô thiết kế.”
Nói xong A Kỳ lắc đầu một cái, “Chúng tôi vừa xem hai bộ sưu tập của hai người đã biết ai là người sao chép rồi, vì để công bằng cho nên chúng tôi mới cho cô thêm một cơ hội.”
Sắc mặt Thẩm Giai Nhân tái nhợt, nói cà lăm: “Tôi….tôi chỉ là….thật sự không nghĩ ra được, cho nên mới…..”
Cô không nghĩ ra được nữa, mà bộ sưu tập lại còn thiếu hai bản thiết kế, cô nhớ tới Phương Tư Hàng cũng thiết kế trang phục nam, cho nên mới nghĩ ra việc này.
“Cô Thẩm, các bản thiết kế của tôi đều ở trong ngăn kéo, tôi nhớ là tôi luôn khóa lại mà, xin hỏi làm thế nào cô lấy được bài của tôi?” Từ đầu đến giờ vẫn không nói gì, Phương Tư Hàng nghi ngờ hỏi.
“Tôi dùng chìa khóa vạn năng….” Có rất nhiều chỗ bán loại chìa khóa vạn năng này, hơn nữa, loại khóa mà Phương Tư Hàng dùng cũng không phải loại khóa đặc biệt gì, dĩ nhiên là rất dễ dàng mở được.
“Cô Thẩm, tôi nghĩ cô cũng đã thừa nhận hành vi của mình, tôi hi vọng ngày mai cô chủ động từ chức.” Hầu Mặc Khiêm lạnh lùng nói.
“Tổng giác đốc, ngài cho tôi thêm một cơ hội nữa, tôi chỉ là……” Thẩm Giai Nhân muốn xin thêm một cơ hội nhưng mấy nhà thiết kế giàu kinh nghiệm đã mời cô đi ra ngoài, còn nói cô nhân tiện đóng cửa lại.
Nãy giờ không nhìn Phương Tư Hàng, lúc này tầm mắt của Hầu Mặt Khiêm mới dừng trên người cô.
“Tư Tư.” Anh đứng lên đi tới trước mặt cô, đưa tay kéo cô vào trong ngực, “Anh xin lỗi, để em phải chịu uất ức rồi.”
Phương Tư Hàng nhàn nhạt liếc anh một cái, “Tổng giám đốc, vẫn đang trong giờ làm việc.”
“Em giận sao?” Hầu Mặc Khiêm vô tội nhìn cô.
“Em không giận anh.”
“Anh là tổng giám đốc, dù sao cũng không thể quá lộ liễu được, chỉ len lén bảo vệ cho em thôi.” Hầu Mặc Khiêm dịu dàng dụ dỗ cô.
Phương Tư Hàng cười cười: “Ai muốn anh giúp em? Anh nên mắng em mới phải.”
“Hả? Mắng em?” Anh làm sao mắng cô được.
“Sau đó em mới có thể mắng lại anh.” Cô kéo kéo cà vạt của anh, nhìn anh khó chịu mà nhíu mày mới buông tay ra.
“Anh không hiểu.” Hầu Mặc Khiêm chỉnh lại cà vạt.
“Em đã chịu thua thiệt một lần, có thể để mình chịu thua thiệt lần thứ hai sao?” Đây cũng không phải là lần thứ nhất cô bị người ta lấy trộm bài thiết kế.
Thẩm Giai Nhân có thể sao chép bài thiết kế của cô, khó bảo đảm sẽ không có người khác muốn trộm tác phẩm của cô.
“Hả?” Hầu Mặc Khiêm phát hiện bà xã của mình hình như không phải người dễ chọc.
“Bản thiết kế mà cô ấy trộm được ở công ty cũng chỉ là bản dự bị mà thôi, còn bản chính thức dự thi em để ở nhà.”
Hầu Mặc Khiêm bừng tỉnh, mỉm cười: “Tư Tư.”
“Sao vậy?”
“Em thật là….Ha ha.” Hầu Mặc Khiêm cười rồi hôn một cái lên cái miệng nhỏ nhắn của Phương Tư Hàng, “Xem ra… đúng là vừa rồi anh nên mắng em mới phải.”
Mắng cô? Phương Tư Hàng cười trộm, nói thật thì cô cũng không thể tưởng tượng ra được cái cảnh đó, bởi vì lúc nào anh cũng dịu dàng săn sóc, chưa bao giờ nói lớn tiếng với cô, nói cái gì mà mắng cô chứ…Người đàn ông này thật là……
Phương Tư Hàng đưa hai tay lên ôm hai bên má Hầu Mặc Khiêm, “Tổng giám đốc, bây giờ là giờ làm việc, ngài làm như vậy là quấy nhiễu tình dục, tôi có thể kiện ngài đó.”
Hầu Mặc Khiêm còn lâu mới để ý tới lời đe dọa của cô, cúi người hôn lên môi cô một cái, nhìn thấy cô khó chịu trừng mắt nhìn anh, vui vẻ nhếch miệng cười ngọt ngào.
Anh yêu không phải là một đóa hoa hồng mềm mại, cô không phải là một đóa hoa hồng bình thường, người nào chọc giận cô, cô sẽ khiến cho người đó thương tích đầy mình.
“Hầu Mặc Khiêm!” Phương Tư Hàng tức giận vẫn trừng mắt nhìn anh.
“Được rồi, đừng tức giận, sắp tới giờ tan sở rồi, chúng ta cùng nhau về nhà thôi.” Hầu Mặc Khiêm kéo kéo cánh tay nhỏ bé của cô.
Nhìn bề ngoài anh vẫn thản nhiên như không thiên vị bất kỳ người nào, nhưng thật ra anh vẫn luôn thiên vị cô, bởi vì anh biết rõ Phương Tư Hàng thiết kế dựa trên khí chất và phong cách của anh.
Người đàn ông này diễn một vở kịch như vậy cũng chỉ là để cho người khác phải tâm phục khẩu phục, trong lòng cô có một loại cảm giác không nói được thành lời, giống như là cảm động, cũng giống như là bất đắc dĩ, cảm động vì người đàn ông này lấy lại công bằng cho cô, còn bất đắc dĩ là vì anh thật thích phô trương, hại cô muốn phát uy cũng không được, cứ ngoan ngoãn bị người đàn ông này bảo vệ, cẩn thật nghĩ lại thì thấy cũng không có gì không tốt.
Hầu Mặc Khiêm ôm cô đi ra ngoài, anh để ý thấy ánh mắt Phương Tư Hàng hơi khác lạ, “Em sao vậy?”
Phương Tư Hàng quay đầu không lên tiếng, càng ngày cô càng không giống như trước kia nữa, cô bắt đầu có thói quen mặc váy, cũng có thói quen trang điểm trang nhã, nếu như cô chịu uất ức, Hầu Mặc Khiêm và mẹ Hầu đều sẽ ra mặt lấy lại công bằng cho cô, trong hoàn cảnh như vậy cô cũng không cần cậy mạnh, chỉ cần hưởng thụ cảm giác được bảo vệ này là tốt rồi.
Mẹ ruột của cô chưa bao giờ nói với cô, được người khác bảo vệ cũng là một loại hạnh phúc, cảm giác hạnh phúc này luôn tràn ngập trong trái tim.
Đang chờ thang máy, mắt Hầu Mặc Khiêm bỗng sáng lên, anh cúi đầu xuống nhìn thấy bàn tay nhỏ bé của cô chủ động nắm tay của anh, khóe miệng anh cong lên, nụ cười càng ngày càng rõ trên gương mặt anh tuấn.
Buổi tối, Phương Tư Hàng nhận được tin nhắn của A Kỳ, nói tác phẩm của cô đã trúng tuyển, muốn cô bắt đầu chuẩn bị, vòng hai của cuộc thi sẽ được tiến hành sau hai tuần nữa.
Phương Tư Hàng ngồi trên ghế, vốn dĩ cô nên bắt đầu suy nghĩ xem chất liệu gì thì thích hợp với trang phục của cuộc thi, nhưng hiện tại cô chưa muốn nghĩ đến chuyện này, cô đang nghĩ đến một vấn đề khác.
Cô rời khỏi phòng ngủ, vừa đúng lúc gặp được Hầu Mặc Khiêm vừa đi chạy bộ trở về, cô bước lên trước một bước, “Anh đi tắm trước đi, em đợi anh, em muốn thảo luận với anh về trang phục chú rể của anh.”
Hầu Mặc Khiêm đang dùng khăn lông lau mồ hôi trên mặt, kinh ngạc trước sự nôn nóng của cô, anh trêu chọc: “Sao lại nôn nóng như vậy? Không kịp đợi phải gả rồi hả?”
Phương Tư Hàng không thèm để ý đến anh nữa, lập tức xoay người đi về phòng, Hầu Mặc Khiêm tiến lên ôm eo của cô từ phía sau: “Gấp gì chứ? Anh đã là người của em rồi.”
Lời này khiến Phương Tư Hàng bất mãn, đầu cô nổi đầy vạch đen, có phải gần đây người đàn ông này xem quá nhiều phim truyền hình rồi không? Lời nói ra thật khiến người ta không chịu nổi.
“Em đang rất nghiêm túc, anh đừng làm loạn nữa.” Trang phục của bọn họ còn chưa chuẩn bị gì hết, thời gian còn lại cũng không còn nhiều, nếu không nhanh nhanh chuẩn bị thì bọn họ chưa chắc đã có lễ phục để mặc.
“Được rồi, được rồi mà, anh đi tắm trước.” Hầu Mặc Khiêm thích chạy bộ vào buổi tối, chạy đến khi người đầy mồ hôi, ban ngày anh không có thời gian rèn luyện thân thể, chỉ có buổi tối anh mới có thời gian chạy bộ, vận động một chút.
“Ừ, em ở phòng đọc sách đợi anh.”
“Được.” Mười phút sau, Hầu Mặc Khiêm mặc bộ quần áo ở nhà màu trắng đi vào phòng sách, Phương Tư Hàng đang xem tạp chí thời trang số mới nhất.
“Tư Tư.” Anh đi tới, ôm cô lên, đặt cô ngồi trên đùi mình.
Phương Tư Hàng nhìn cánh cửa khép chặt một cái, trong lòng không nhịn được oán thầm, trong phòng sách có nhiều ghế như vậy, tại sao lại muốn cô ngồi trên đùi anh?
“Tóc em nhanh dài thật đó.” Tay Hầu Mặc Khiêm vuốt vuốt đuôi tóc của cô, tóc của cô cũng đã dài đến bả vai rồi.
“Ừ, tóc em vẫn rất nhanh dài, trước kia khi còn để tóc ngắn, một tháng phải đi cắt hai lần.” Mặc dù bất mãn việc người đàn ông này coi mình như con rối ôm vào lòng, nhưng cô đã dần quen với việc bị anh ôm rồi.
“Để dài thêm một chút, sau khi kết hôn có thể đổi lại kiểu tóc.” Hầu Mặc Khiêm nói.
“Được.” Phương Tư Hàng trở lại vấn đề chính. “Đúng rồi, lễ phục của chúng ta… Anh muốn thiết kế như thế nào?”
“Hi hi.” Anh cười cười, “Em đoán xem.”
“Đừng quậy nữa, nếu không đến lúc đó anh không có đồ để mặc đâu đó.” Phương Tư Hàng uy hiếp anh, cảm thấy người đàn ông này rất thích đùa.
“Bà xã, chúng ta có nên đánh cược một lần không?” Hầu Mặc Khiêm tươi cười nhìn cô.
“Đánh cược cái gì?” Cô đang nói chuyện lễ phục, vậy mà anh lại nói muốn đánh cược với cô, có phải đề tài đã đi quá xa rồi không?
“Đánh cược trang phục chúng ta thiết kế có kết hợp hài hòa với nhau hay không.” Hầu Mặc Khiêm hôn lên khóe mắt của cô, “Em dám cược không?”
Động tác của anh chọc cho trái tim cô lại bắt đầu đập loạn lên, cô nhẹ nhàng thở ra, “Cược lớn như vậy, đến lúc đó xem anh xử lý hậu quả như thế nào.”
Đề nghị của anh khiến cô rục rịch ngóc đầu dậy, đánh cược này nhìn bề ngoài thì rất trẻ con, nhưng thật ra là đang khảo nghiệm sự ăn ý của hai người họ.
“Không sao cả, dù sao em cũng đã là bà xã của anh rồi, anh không sợ.” Hầu Mặc Khiêm không biết xấu hổ nói: “Em có dám cược không?”
Khóe mắt Phương Tư Hàng cảm nhận được một hơi thở nóng bỏng, người đàn ông này hành động quá tùy ý rồi, cô đỏ mặt đẩy miệng anh ra, anh làm như vậy khiến cô không suy nghĩ được chuyện gì cả.
“Sao nào?” Hầu Mặc Khiêm liếm liếm cánh môi, trong mắt đều là khiêu khích.
Sự kiêu ngạo ở chỗ sâu nhất trong trái tim Phương Tư Hàng bị người đàn ông này khơi lên, cô tuyệt đối không muốn tiếp nhận chiến thư của anh, nhưng người đàn ông này lại rất biết cách khơi dậy tật xấu của người khác.
(Chú thích: chiến thư: thư khiêu chiến.)
Đột nhiên cô đưa tay ôm lấy hai bên má của anh, đầu lưỡi quét qua cánh môi rồi từ từ tiến vào trong miệng anh, hôn anh triền miên không dứt.
Hầu Mặc Khiêm hơi sững người, ngay sao đó cười lấy lại tinh thần, ôm chặt Phương Tư Hàng vào lồng ngực rắn chắc của mình, nhiệt tình đáp lại cô.
Nụ hôn nóng bỏng vừa dừng lại, Phương Tư Hàng thở hổn hển, “Đóng dấu, nhất ngôn cửu đỉnh.” Chiêu này là cô học được từ anh, anh thích nhất là đóng dấu.
(Chú thích: nhất ngôn cửa đỉnh: một lời đã định vững vàng như chín cái đỉnh.)
Hầu Mặc Khiêm ôm lấy cô cười to, “Tư Tư, anh thật sự là yêu em đến chết mất.”
Phương Tư Hàng xấu hổ nhất thời nói không nên lời, anh nói chuyện nhất định phải khiến cô ngượng ngùng đỏ mặt mới được sao?
“Đúng rồi, A Kỳ nói cho em biết, em trúng tuyển rồi.” Cô nhớ đến chuyện này, muốn chia sẻ cùng với anh.
“Ừ.” Anh không ngạc nhiên, lần trước trong phòng ngủ, khi nhìn thấy tác phẩm của cô thì anh đã xác định tác phẩm của cô rất có tiềm năng, hơn nữa lần này cô là một trong số ít người thiết kế trang phục nam.
Trang phục nam cô thiết kế vô cùng đặc sắc, hoàn toàn khác với trang phục nam truyền thống, càng có thể thể hiện phong cách đàn ông nho nhã.
“Anh đã biết rồi sao?” Phương Tư Hàng nhớ tới anh là tổng giám đốc, chuyện gì cũng phải do anh thông qua.
“Không phải.” Hầu Mặc Khiêm lắc đầu một cái, “Khi nhóm của A Kỳ chấm điểm các tác phẩm dự thi, tên của nhà thiết kế sẽ được giấu kín, chỉ nhìn bản thiết kế không nhìn người, đến khi có kết quả cuối cùng thì A Kỳ sẽ báo cáo lại với anh, chỉ là lần này ngoài ý muốn lại phát sinh chuyện sao chép bài thiết kế tương đối nghiêm trọng nên mới trình lên anh xin cách giải quyết.”
“Như vậy sao.”
Phương Tư Hàng giả bộ khinh bỉ nói: “Vậy anh làm tổng giám đốc mà một chút tác dụng cũng không có, làm bà xã của anh cũng chẳng được ích lợi gì.”
“Lợi ích?” Hầu Mặc Khiêm nhướn cao chân mày, “Anh mỗi ngày làm ấm giường giúp em, như vậy còn chưa đủ sao?”
Phương Tư Hàng như con thỏ linh hoạt nhảy khỏi đùi anh, “Anh toàn nói những lời bị hạn chế. Em không muốn nghe tiếp nữa.”
“Anh có nói sai sao?” Anh chứng nào tật nấy, nói những lời này với bà xã của mình thì có chỗ nào sai chứ?
Phương Tư Hàng đi đến cạnh cửa, xoay người lại làm một cái mặt quỷ với anh rồi mới rời khỏi phòng đọc sách.
Hầu Mặc Khiêm bật cười, nhất định là cô không biết, mỗi khi anh nói những lời tán tỉnh với cô thì phản ứng của cô giống như một con sóc con sợ người lạ, gặp người liền bỏ chạy.
Cô đang từ từ lột xác, đang từ từ cởi bỏ vẻ ngoài đơn giản mộc mạc, cô ở bên cạnh anh càng ngày càng trở nên quyến rũ, xinh đẹp.
Dáng vẻ mộc mạc trước kia của cô đã khiến anh không thể dời mắt khỏi cô, mà dáng vẻ hiện tại của cô lại càng làm cho anh không có cách nào tự kiềm chế bản thân mình, chỉ muốn chăm chú nhìn cô.
Nhưng mà trong lòng anh có chút nôn nóng, đến khi nào cô mới có thể hiểu, một người đàn ông có dục vọng với một người phụ nữ, không chỉ có thân thể, mà còn có khát vọng chiếm được trái tim của người đó, lúc nào thì cô mới có thể hiểu anh đối với cô có loại khát vọng này đây?
Mắt Hầu Mặc Khiêm thoáng buồn, nhìn cánh cửa đang đóng chặt cũng giống như nhìn thấy trái tim khép chặt của cô, khi nào thì cô mới có thể mở cửa trái tim mình, chỉ vì một mình anh mà mở nó ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.